Nhưng trong game FPS, giết người hoặc bị giết đều chỉ trong một ý niệm, một tiểu đội mạnh có thể thay đổi toàn bộ thế cục trong phút chốc, khiến cả chiến trường trở nên lung lay, cho dù rơi vào hiểm cảnh, các người chơi cũng không mất đi ý chí, mà ngược lại sẽ tiếp tục tổ chức tấn công.
Vả lại, người chơi tranh đoạt cứ điểm trên bản đồ, chiến lược phòng thủ cần dựa tình hình mà hành động, mỗi một mục tiêu và quá trình đều có chỗ khác nhau, luôn có thể mang đến cảm giác mới mẻ, không biết chán.
Tuy nói đoàn chiến quy mô lớn sẽ có vấn đề “không kết hợp đủ người chơi thì phải làm sao”, nhưng không thể không nói, cảm giác sử thi đoàn chiến quy mô lớn mang lại, chắc chắn không phải thứ game hai ba chục người chơi có thể mang lại!
Gặp phải mưa tên bão đạn của kẻ thù giữ chặt phòng tuyến, sau khi độc hành quân xâm nhập vào kẻ địch, nhảy múa trên mũi kiếm, kích thích hơn cầm súng ngu ngốc đối địch rất nhiều!
Trần Sa lại cùng với tiểu đội trải nghiệm hai chế độ còn lại.
Chế độ đấu quyết tử không có gì đáng nói, chỉ đùng đùng đùng, ý nghĩa chủ yếu của nó không chỉ mang đến cảm giác sảng khoái cho người chơi, chế độ chiến đấu trực tiếp, đồng thời cũng có thể khiến người chơi thích ứng với súng ống tốt hơn, thành thục với địa hình, chuẩn bị tốt cho hai chế độ còn lại.
Ban đầu người chơi trong tiểu đội và khán giả trong phòng live đều không trông chờ quá nhiều vào hai chế độ này, nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến lại là, chế độ sinh tồn lại mang đến bất ngờ quá lớn cho mọi người như thế!
Lúc vừa chơi sau khi xem xong sơ lược chế độ sinh tồn, mọi người đều cho rằng nó là bản cắt ghép của chế độ kinh điển, chỉ cần lược bỏ bớt nội dung của phân nửa sau chế độ kinh điển, giữ lại phần trước, sau đó thêm một vài số liệu cân bằng là được.
Kết quả sau khi chơi mới phát hiện, hai chế độ này nhìn thì giống nhau, nhưng trên thực tế cách chơi rất khác, cảm giác hoàn toàn khác biệt!
Tương đối mà nói, trọng điểm của chế độ kinh điển vẫn nằm ở chiến quân đoàn sau 15 phút, nội dung game ở 15 phút trước, chủ yếu là chuẩn bị cho chiến quân đoàn sau này, nên chẳng mấy nặng nề.
Cho nên, các người chơi lúc chơi chế độ kinh điển, thường thì luôn có tâm thái giao chiến khá nhẹ nhàng.
Ngược lại lúc sắp bước vào giai đoạn cuối cùng chết sắp đủ 100 người, day dưa mãi cũng vô vị, người còn sống thì chiến quân đoàn, người chết rồi thì nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo.
Tuy rằng cũng có vài người cố tình kéo đến giai đoạn thứ hai, nhưng kiểu người này tương đối hiếm thấy.
Còn trong chế độ sinh tồn, mục tiêu cuối cùng của ngươi chơi đã thay đổi, chính là phải cố gắng sống đến cuối cùng, như vậy giống như cơ chế game để khích lệ người chơi kiên trì thêm một chút.
Cho nên, người chơi chọn lựa kiên trì tăng lên đáng kể!
Cũng chính là nói, ngoài một vài địa điểm nổi tiếng có tài nguyên vô cùng phong phú, những nơi có mức độ chiến đấu kịch liệt khác lại giảm xuống thê thảm.
Nhưng thế này cũng không khiến cho game bớt vui, mà ngược lại khiến game càng trở nên kích thích, càng đa dạng hơn!
Bởi vì mọi người đều phải cần thận dè dặt để kéo dài game, không ai dám để lộ bản thân, cho nên khi người chơi bước vào khu vực mới cần phải cẩn thận hơn gấp bội, ai cũng nói không biết rốt cuộc đằng sau cánh cửa kia có giấu kẻ địch hay không.
Tuy nói là có radar mini, nhưng kẻ địch cũng có thể chọn lựa giữa hai cơ chế tàng hình ngụy trang quang học và tàng hình radar, tỷ lệ người tàng hình thành công vẫn rất cao.
Dưới chế độ sinh tồn và chế độ kinh điển có rất nhiều cao thủ bị lật thuyền dễ dàng, bởi vì lyb quá nhiều!
Như vậy tạo nên một cảm giác “rừng thiêng nước độc”, trước khi bất kỳ ai khai súng đều phải đánh giá cẩn thận xem xung quanh có thợ săn khác hay không, khi mỗi người bước vào khu vực mới, đều cảm thấy dường như bản thân đang bị giám sát.
Vì để đẩy nhanh tiết tấu game, quân đoàn cơ giới trong chế độ sinh tồn có cơ chế xâm nhập chuyên dùng, cách một khoảng thời gian quân đoàn cơ giới sẽ tấn công ồ ạt đến.
Đối với người chơi, hoặc là thu thập vật tư, lãng phí đến viên đạn cuối cùng với quân đoàn cơ giới ở trong cứ điểm, hoặc là chạy vào trong, bị ép chiến đấu ta sống ngươi chết với các tiểu đội khác.
Cụ thể cần chọn lựa thế nào, thì người chơi khác nhau sẽ có cách chơi khác nhau, thú vui cũng khác nhau.
Về phần người chơi cụ thể thích chế độ sinh tồn hơn, hay thích chế độ kinh điển hơn? Phụ thuộc vào khẩu vị người chơi khác nhau.
Cục diện của chế độ kinh điển càng lớn, chiến đấu càng kịch liệt, sẽ cho người chơi một loại cảm giác sử thi, nhưng trong lúc chiến đấu có lúc cũng sẽ có vài thứ công thức hóa, dù sao thì phần lớn chỉ huy chỉ huy tác chiến vẫn sẽ bao vây lại những chỗ cứ điểm trọng yếu để đánh, phần lớn mọi người khi đối diện với thế cục giống nhau, sẽ đưa ra phán đoán khá tương tự nhau.
Chỉ có người chỉ huy với tư duy linh hoạt, kỹ năng chỉ huy vô song, mới có thể đánh ra chiến dịch kinh điển khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đây thuộc về chuyện chỉ thể gặp không thể cầu.
Vả lại, chế độ kinh điển chết rồi có thể sống lại, cho nên đánh đến cuối cùng dựa vào chiến tích để tính điểm, niềm vui do thắng lợi mang đến không mạnh mẽ lắm.
Tuy chế độ sinh tồn không có nhiều bối cảnh rộng lớn, nhưng một khi người chơi chết thì không thể sống lại, đối với người chơi vĩnh viễn không hiểu công thức hóa, mỗi một quyết định đưa ra đều phải suy nghĩ cẩn trọng, cảm giá thành tựu khi được sống đến cuối cùng không gì có thể sánh bằng. Hay ở chỗ ba chế độ của “Vết Đạn 2” lại không có quan hệ xung đột lẫn nhau, mà là quan hệ tương tác độc lập, hỗ trợ lẫn nhau.
Chơi chán một chế độ, thì người chơi còn có thể đổi sang một chế độ khác để chơi, tuy rằng game này chỉ có ba chế độ, nhưng độ vui hoàn toàn có thể sáng ngang với loại game FPS nhiều chế độ như “Pháo Đài Trên Biển”.