Sau một loạt lăn qua lộn lại, đã tiêu tốn hàng trăm nghìn, các công việc chuẩn bị ở giai đoạn trước cũng coi như đã hoàn thành kha khá rồi.
Còn sau đó, Mã Nhất Quần bắt đầu bận rộn rồi.
Đầu tiên là triệu tập toàn bộ nhân viên cấp dưới của hắn lại, bố trí các công việc cho bọn họ.
Những người này đều là đàn anh, đàn chị của tổng giám đốc Bùi mà Quách Vĩ trực tiếp tiến cử. Mỗi một người đều tốt nghiệp chuyên ngành khoa học xã hội và nhân văn, bản lĩnh văn chương đều rất khá.
Ấn tượng đầu tiên của Mã Nhất Quần đối với bọn họ là những người này đều tương đối khép kín, hơn nữa dù ít hay nhiều đều mang theo khí chất giống con mọt sách.
Điều này rất bình thường, dù gì thì những người này cũng là những người không tìm được việc làm.
Nếu mỗi một người đều nhanh mồm nhanh miệng, đã không đến mức tốt nghiệp xong vẫn thất nghiệp cho đến tận bây giờ.
May mà thái độ của những người này cũng được, Mã Nhất Quần cũng không kén chọn lắm.
Hắn biết rất rõ, đối với văn học mạng này, có đúng ngành hay không cũng không sao, thành tích chuyên môn thế nào cũng không quan trọng. Đã bước vào ngành nghề này, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện không tốt.
Ít nhất theo như Mã Nhất Quần thấy, tu dưỡng cơ bản của những người này là đủ rồi.
Sau đó, Mã Nhất Quần sắp xếp một số nhiệm vụ đơn giản.
Website dựng xong rồi, việc đầu tiên phải làm chắc chắn là làm phong phú kho sách.
Website tiểu thuyết là website nội dung, nếu không có nội dung thì tất cả đều uổng công. Vì vậy trước tiên chắc chắn phải tốn tiền để chiêu mộ một loạt các tác giả.
Nếu là một số website nhiều tiền, họ chắc chắn sẽ dùng tiền để tìm kiếm một số đại thần nổi tiếng, thậm chí sẽ tìm từng nhóm một, như vậy tính ra có lẽ mấy triệu cũng không đủ.
Nhưng Bùi Khiêm không lựa chọn con đường như vậy.
Tuy rằng làm như vậy sẽ tốn nhiều tiền, xác suất thất bại cũng không thấp. Nhưng, dù sao đại thần cũng có thể khiến cho website có lượng lớn sự chú ý chỉ trong nháy mắt.
Tiền, hoặc là tìm kiếm đại thần, hoặc là thu hút thất bại. Bùi Khiêm càng nghĩ, càng chắc chắn xác suất của vế sau vẫn lớn hơn một chút.
Dù sao phần lớn các đại thần nổi tiếng đều có tài năng, học thức thực sự. Còn tỷ lệ của đại thần sinh ra trong sự thất bại thực ra rất thấp.
Bất cứ tác giả nào có chí khí, cho dù là thất bại tạm thời cũng chắc chắn sẽ chọn một website lớn như trang web truyện Trung không giới hạn để theo đuổi mơ ước, theo đuổi một cuốn sách phong thần.
Sẽ không vì tiền chuyên cần hơn mấy trăm đồng mà chạy đến làm cho một website nhỏ có tương lai mờ mịt.
Cho nên, sau khi Bùi Khiêm xem xét tổng hợp lại đã quyết định, giai đoạn đầu không tìm kiếm đại thần mà chỉ sử dụng tiền chuyên cần để thu hút một vài tác giả thất bại đến đây, như vậy là ổn thỏa nhất.
Còn nhiệm vụ trong giai đoạn trước mắt của Mã Nhất Quần chủ yếu là đào tạo, sàng lọc bản thảo.
Những người này hiểu biết rất ít về văn học mạng, tuy có đọc qua một số tác phẩm văn học mạng nhưng cũng chưa từng nghiên cứu sâu.
Một số khái niệm cơ bản nhất, ví dụ như điểm sảng, tiết tấu, đề tài, những nội dung này đều phải do Mã Nhất Quần cầm tay chỉ việc.
Sau khi được dạy kha khá rồi, những người này mới có thể trở thành biên tập đạt tiêu chuẩn, giúp Mã Nhất Quần lựa chọn bản thảo, hướng dẫn tác giả viết lách...
Hiện giờ, Mã Nhất Quần cảm thấy cần báo cáo một chút về tiến độ trước mắt với tổng giám đốc Bùi.
“Tổng giám đốc Bùi, tình hình hiện tại là thế này...”
Sau khi giới thiệu đơn giản về những thành quả hiện tại, Mã Nhất Quần chuyển chủ đề: “Hiện giờ chủ yếu là gặp phải hai vấn đề.”
“Vấn đề thứ nhất đó là, biên tập của chúng ta hiện tại có trình độ không cao, không đủ hiểu biết về văn học mạng.”
“Bọn họ vẫn thích dựa vào lối hành văn của tác giả để lựa chọn bản thảo. Rất nhiều bản thảo được chọn ra đều không phải là văn học mạng đạt tiêu chuẩn.”
“Về điểm này, nếu muốn thay đổi trong thời gian ngắn thì e là rất khó. Chỉ có thể để ta từ từ chỉ dạy.”
“Vấn đề thứ hai đó là, chất lượng tổng thể của các bản thảo chúng ta thu nhận rất thấp. Chưa nói đến sản phẩm chất lượng, rất nhiều bản thảo trên trang web truyện Trung không giới hạn, ngay cả đề cử dùng thử cũng không được xếp vào, chứ đừng nói gì đến việc lên trực tuyến.”
“Một số lượng tác phẩm xuất sắc rất nhỏ được đưa vào trang web truyện Trung không giới hạn, e rằng nhiều nhất cũng chỉ có 500 lượt theo dõi bình quân.”
“Tất nhiên không phải ta coi thường 500 lượt theo dõi bình quân. Ta chỉ đang trần thuật khách quan về sự thực này...”
Mã Nhất Quần nói đến mức mà bản thân mình còn thấy chột dạ.
Dù sao hắn cũng đã từng viết văn học mạng, là một tác giả chỉ có 30 lượt theo dõi dự kiến, hình như không có lý do gì để coi thường 500 lượt theo dõi bình quân của người ta.
Nhưng theo lý thuyết, nếu tác giả của một website viết tốt nhất mới đạt được trình độ 500 lượt theo dõi bình quân, vậy thì website này cũng coi như flop rồi.
Suy cho cùng, kiểu tác giả này có thể có được 500 lượt theo dõi bình quân trên website lớn như trang web truyện Trung không giới hạn là bởi vì nó có nhiều độc giả. Đến trang web Điểm Kết của Truyện Trung, e là phải thu hẹp lại mười lần.
Thực ra, hai vấn đề mà Mã Nhất Quần nói ra không hề mâu thuẫn nhau. Tóm lại là trình độ của tác giả kém, trình độ của biên tập duyệt bản thảo cũng kém, về cơ bản đều chưa từng đọc qua đã nhận được.
Trước mắt thì website vẫn chưa chính thức hoạt động. Mã Nhất Quần chủ yếu lên một vài diễn đàn để liên hệ với một số tác giả thất bại, chờ sau khi số lượng bản thảo gần như đủ để chống đỡ website rồi, mới chính thức hoạt động website.
Sau khi nghe xong những lời trần thuật của Mã Nhất Quần, biểu cảm của Bùi Khiêm rất điềm tĩnh, một biểu cảm “mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát”.
“Có bản thảo không? Đưa ta xem nào.”
Mã Nhất Quần lấy ra một chiếc USB, đưa cho tổng giám đốc Bùi.