Bên trong là bản thảo đã được thu thập lại, có bản thảo đã ký hợp đồng nhưng phần lớn đều là chưa ký.
Bùi Khiêm tùy ý mở ra mấy bản thảo xem.
Sau khi xem xong chỉ có một cảm giác, cay mắt!
Đại đa số bản thảo, đọc lướt qua một chương là không đọc tiếp được nữa.
Không nói đến mấy cái như điểm sảng, tiết tấu, rất nhiều người ngay cả cách dùng từ đặt câu cơ bản nhất cũng có vấn đề, viết sai chữ, dùng lung tung các dấu câu, câu sai ngữ pháp, ba chương đầu logic hỗn loạn, chủ thể mơ hồ...
Tóm lại, có thể nói là đa dạng đủ kiểu vấn đề.
Bùi Khiêm xem xét tổng quát những bản thảo có thể ký hợp đồng được Mã Nhất Quần chọn ra này, miễn cưỡng coi là thằng chột làm vua xứ mù, đưa lên các website khác cũng chỉ có một số phận thê thảm như vậy.
Xem ra, dù Mã Nhất Quần từng có 30 lượt theo dõi dự kiến nhưng vẫn chưa hiểu về quy luật cơ bản của văn học mạng.
Điều này cũng nằm trong dự liệu của Bùi Khiêm, dù sao thì lượt theo dõi dự kiến của Mã Nhất Quần thấp nhưng chương bài công cộng của hắn viết cũng khá, cũng có một nhóm độc giả.
Nhìn thấy Bùi Khiêm mang thần thái thoải mái khi xem những bản thảo này, đáy lòng Mã Nhất Quần không khỏi xúc động.
Sự kiên nhẫn của tổng giám đốc Bùi thật là tốt, lại thực sự đọc nó...
Sau khi ngẫu nhiên lựa chọn mấy bản thảo, Bùi Khiêm đã yên tâm.
Nếu sau này, các bản thảo nhận được đều ở trình độ như vậy mà website này vẫn có thể phát triển được thì đúng là có quỷ!
Khá lắm, tiếp tục duy trì!
Hắn điềm tĩnh rút USB ra đưa cho Mã Nhất Quần.
“Vấn đề không lớn lắm.”
“Về hai vấn đề mà ngươi nói...”
“Trình độ biên tập của chúng ta không đủ cũng không sao, nới lỏng tiêu chuẩn duyệt bản thảo là được rồi. Dù sao thì mục tiêu trước mắt của chúng ta chủ yếu là làm phong phú kho tác phẩm. Người khác chỉ ký hợp đồng vì tiền chuyên cần, không cần nghiêm ngặt quá như vậy.”
Trên mặt của Mã Nhất Quần lộ vẻ do dự: “Nhưng... tổng giám đốc Bùi, tiêu chuẩn chuyên cần lúc đầu ngươi đặt ra là 1000 đồng đó.”
“Tiêu chuẩn chuyên cần của trang web truyện Trung không giới hạn là 500 đồng, một số website nhỏ nhưng lại cho 1000 đồng chuyên cần, nhưng bắt buộc mỗi ngày phải cập nhật hàng chục nghìn chữ mới được.”
“Còn tiêu chuẩn của chúng ta là mỗi ngày cập nhật 3000 chữ sẽ được 1000 đồng chuyên cần.”
“Nếu như lại nới lỏng tiêu chuẩn thì e rằng chỉ riêng chi phí chuyên cần thôi, mỗi tháng cũng đã tiêu hết rất nhiều tiền.”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không sao, nuôi 500 tác giả mỗi tháng cũng chỉ mất 500 nghìn mà thôi, không quá nhiều tiền.”
“Chúng ta là website mới, nếu tiêu chuẩn chuyên cần không để cao một chút thì người ta dựa vào cái gì mà đến chỗ chúng ta cơ chứ?”
“Hơn nữa, mỗi ngày viết 3000 chữ đối với người mới thực sự cũng không dễ dàng để làm được.”
“Yên tâm đi, chỉ cần nhận được nhiều bản thảo một chút thì rồi sẽ có đại thần xuất hiện thôi.”
Mã Nhất Quần suy nghĩ, hình như tổng giám đốc Bùi nói cũng có lý.
Thế nhưng xác suất này quá thấp...
Mã Nhất Quần nghĩ nghĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi, còn có một vấn đề nữa. Chính là công việc của đại bộ phận nhân viên hiện nay vẫn chưa được bão hòa.”
“Bởi vì không có nhiều tác giả gửi bản thảo, cho nên nhiệm vụ duyệt bản thảo cũng không nặng nề. Cho dù là biên tập của chúng ta dành thời gian để hướng dẫn tác giả viết bài, thì cũng sẽ có trường hợp không có việc gì để làm.”
Bùi Khiêm khoát tay: “Đây lại càng không phải là vấn đề.”
“Không có việc gì làm thì để bọn họ tùy ý phát triển một chút sở thích nghiệp dư là được mà.”
“Cũng giống như ngươi, lúc không có việc gì làm cũng tự viết sách, tự tìm niềm vui cho mình không phải cũng rất tốt sao?”
Bùi Khiêm đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của Mã Nhất Quần.
“Là một nhóm ấy mà, đừng tự gây thêm áp lực lớn như vậy cho chính mình nữa.”
“Tiêu chí mà Đằng Đạt luôn hướng về đó là làm việc vui vẻ, có việc thì bận rộn, không có việc thì tùy ý phát triển sở thích hứng thú một chút. Công việc bận quá thì tuyển thêm người, có gì to tát đâu.”
“Đừng nghĩ một bước lên trời, từ từ thôi.”
Mã Nhất Quần gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi!”
Vốn dĩ tâm thái của hắn hơi luống cuống, cảm thấy tổng giám đốc Bùi giao cho mình một công việc quan trọng như vậy, nhưng lại vẫn cứ không có tiến triển gì. Ngược lại, tiền càng tiêu càng nhiều nên có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng bây giờ thấy biểu cảm của tổng giám đốc Bùi vẫn đang nắm bắt mọi thứ, Mã Nhất Quần cũng thấy yên tâm hơn một cách khó giải thích.
Quả nhiên, đi theo một người lãnh đạo giỏi thì trong lòng cũng kiên định hơn!
Trở về từ chỗ tổng giám đốc Bùi, Mã Nhất Quần cảm thấy mình không còn mơ hồ như lúc trước nữa.
Lúc lên trên lầu, đi ngang qua ban biên tập, thấy các biên tập trẻ tuổi ai ai cũng đều nghiêm túc đọc và sửa bản thảo.
Những người trẻ tuổi này thật sự rất quý trọng cơ hội công việc này.
Là một đô thị loại II, ngành sản xuất công nghệ cao tại Kinh Châu cũng chưa phát đạt mấy, công ty mạng cũng không phải là nhiều, vị trí công tác chủ yếu đều đến từ ngành nghề truyền thống .
Mà công việc từ nghành nghề truyền thống đối với phần lớn thanh niên mới vừa tốt nghiệp đều là tràn đầy hành hạ cả.
Nào là đối nhân xử thế, nghiêm ngặt theo đẳng cấp, công việc thì ngột ngạt... Ngành nghề truyền thống đối với phần lớn người trẻ tuổi đều là rất khó thích ứng.
Vốn dĩ những người này đều đang rất mơ hồ về tương lai của mình.
Xét tuyển thạc sĩ thì không được, mà thi thì lại không đậu, tìm việc làm lại không theo ý mình.
Ngành nghề truyền thống không coi trọng bọn họ, bọn họ cũng chẳng hài lòng với chúng, đều ghét bỏ lẫn nhau.
Thấy các bạn học đều lao nhao có chốn về hết, có người thì thuận lợi qua xét tuyển thạc sỹ, vô ưu vô lo; lại có người được mời chào công việc với mức lương rất cao, trở thành đối tượng đáng hâm mộ trong mắt mọi người.
Mà trên tay mình thì lại chẳng có lấy một cái offer, qua mấy lần phỏng vấn rồi đều bị “ rụng”, CV rải ra cứ như đá chìm xuống biển, áp lực tâm lý dễ dàng nhận thấy.