Nên, trong nhiều công ty hình thành quy ước ngầm rằng: Thấy nhân viên nào không vừa ý thì nên để người ta chùn chân. Nếu ngươi khá biết điều, không cần bồi thường ngoan ngoãn đi, thế thì mọi người có thể thương lượng, trên chứng minh từ chức ta sẽ viết vài câu đẹp đẽ.
Nhưng nếu ngươi không biết điều, đưa ra trọng tài, muốn bồi thường tiền? Thế thì xin lỗi, ta viết trên chứng minh từ chức thế nào ngươi không quản lý được.
Với lại, chỉ cần tất cả công ty đều mặc nhận không tuyển nhân viên đã từng có lịch sử đưa ra trọng tài lao động, thế sau này không mấy ai dám đưa ra trọng tài lao động ư?
Quả là kế hoạch hay!
Nên, bây giờ ngày càng nhiều không ty không phân biệt phải trái, chỉ cần phát hiện người đến ứng tuyển từng có lịch sử đưa ra trọng tài lao động thì không nhận nữa.
Nhưng thái độ của tổng giám đốc Bùi hoàn toàn khác: Chẳng phải công ty khác không cần mấy người này sao? Ta vẫn không từ chối người đến! Không những không từ chối mà còn đặc biệt mở thi tuyển dụng riêng cho bọn họ, để bọn họ có thể dễ dàng vào Đằng Đạt nữa!
Ngô Tân nhanh chóng xem xong cả phương á, sau khi suy xét một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi, phương án này…”
“Ừm… Đương nhiên phương án này tốt, nhưng ta cảm thấy không cần đặc biệt mở một kỳ thi nhỉ?”
“Thế này thật sự khá dễ tuyển vào vài… ặc, vài nhân viên có trình độ khá kém.”
“Ta cảm thấy, chỉ cần đối xử với mọi người giống nhau, không kỳ thị cũng được rồi.”
Thật ra trong lòng Ngô Tân hơi mâu thuẫn.
Nếu là HR công ty khác, chắc chắn điều đầu tiên nghĩ đến là lợi ích của ông chủ và của công ty, sẽ nghĩ cách khiến ba kiểu người này chùn chân, để công ty giảm vốn.
Nhưng Ngô Tân làm việc ở Đằng Đạt lâu như vậy rồi, rất rõ ràng tổng giám đốc Bùi là người thế nào, cũng rất rõ Đằng Đạt là công ty thế nào.
Với lại trong lòng của Ngô Tân cũng rõ, trạng thái bây giờ của Đằng Đạt mới là trạng thái một công ty nên có.
Công bằng với ba kiểu người này là điều công ty bình thường phải làm được.
Nhưng nếu xem xét từ góc độ thực tế, cũng sẽ giảm doanh thu và và hiệu suất của công.
Nên Ngô Tân cảm thấy, không thể từ chối ba kiểu người này, thế thì sẽ trái với giá trị quan và tinh thần Đằng Đạt; Nhưng cũng không cần phải hy sinh lợi ích của công ty nhiều thế này nhỉ?
Bùi Khiêm lắc đầu, trong lòng cười nhạt.
Đối xử như nhau? Tuyển dụng bình thường?
Tuy như thế cũng sẽ có ba kiểu người này vào Đằng Đạt, nhưng tốc độ chậm quá!
Nào có định hướng tuyển dụng nhanh vậy?
Đằng Đạt phát triển ngày càng nhanh, quy mô ngày càng lớn, đã không đợi kịp rồi!
Bùi Khiêm ho khụ khụ hai tiếng, nói: “Rõ ràng cách nghĩ này của ngươi có vấn đề.”
“Nếu ba kiểu người này đối với Đằng Đạt có cũng được không có cũng không sao, thế thì thật sự không cần ưu đãi cho bọn họ.”
“Nhưng, nếu ba kiểu người này đều là nhân tài Đằng Đạt cần gấp thì sao? Đương nhiên phải mở một lối tuyển dụng để bọn họ có thể thuận lợi vào Đằng Đạt làm việc rồi!”
Ngô Tân sững sờ: “Hả? Ba kiều người này là nhân tài Đằng Đạt cần gấp?”
Là một HR, hắn cảm thấy bây giờ vấn đề đang thảo luận với tổng giám đốc Bùi đã vượt khỏi phạm vi kiến thức của mình rồi, chạm đến điểm mù kiến thức của mình.
Nếu tổng giám đốc Bùi nói, ba kiểu người này đều là quần thể người yếu thế trong thị trường lao động, Đằng Đạt chúng ta sẽ gánh trách nhiệm xã hội, lọc gió xã hội, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, làm gương tốt cho công ty khác, nên phải cho ba nhóm người này vài ưu đãi, mở tuyển dụng riêng, thế thì Ngô Tân cũng cảm thấy rất có lý.
Nhưng tổng giám đốc Bùi nói gì? Ba kiểu người này là nhân tài Đằng Đạt cần gấp?
Rốt cuộc cần gấp chỗ nào!
Thấy ánh mắt hoang mang của Ngô Tân, Bùi Khiêm giải thích: “Sao không phải là nhân tài Đằng Đạt cần gấp?”
“Vấn đề lớn nhất hiện tại Đằng Đạt gặp phải là gì? Tuổi của công ty trẻ hóa quá mức!”
“Độ tuổi trung bình của nhân viên công ty trẻ, ở khía cạnh nào đó là chuyện tốt, nói trắng ra bầu không khí cả Đằng Đạt tiến lên một cách tích cực, khá linh hoạt.”
“Nhưng mà!”
“Trẻ hóa cũng sẽ tồn tại vài vấn đề, ví dụ như làm việc không đủ vững, không đủ kiên định.”
“Trước đó Đằng Đạt là công ty nhỏ, có năng lượng thì tốt, nhưng quy mô của Đằng Đạt bây giờ ngày càng lớn, chúng ta cần có nền tảng vững vàng.”
“Nói theo lẽ thường, nhà có người già như có bảo bối.”
“Người hơn 35 tuổi, kinh nghiệm làm việc phong phú, cả quá trình làm việc khá nghiêm túc cẩn thận, có nhiều chỗ đáng để người trẻ học tập.”
“Rất nhiều công ty không cần người hơn 35 tuổi, có hai nguyên nhân là: Thứ nhất, mấy công ty này đưa ra vị trí có chất lượng thấp, biến nhân viên cũ có kinh nghiệm phong phú thành nhân viên mới, công ty cũng có thể vận hành bình thường; Thứ hai, mấy công ty này liều mạng bóc lột nhân viên, thời gian làm việc dài, nhân viên cũ khó có thể gánh vác được.”
“Nhưng tình hình Đằng Đạt hoàn toàn thì khác.”
“Đầu tiên, tinh thần của Đằng Đạt là phải tiến lên mãi không dừng lại, chúng ta cố gắng phát triển ngành mới, nhân viên phải tiến bộ cùng công ty, trưởng thành cùng nhau, nên chúng ta cần những người có kinh nghiệm phong phú trên ba mươi lăm tuổi đến để thúc đẩy chuyển đổi kiểu tập trung lao động sang tập trung vào tri thức; Kế tiếp, thời gian làm việc của Đằng Đạt chúng ta vốn ngắn, nhân viên không cần 996, đừng nói là nhân viên trên ba mươi lăm, dù là các chú các dì sáu bảy chục cũng có thể thích ứng với cường độ làm việc này nữa là.”
“Chúng ta có thể tránh khỏi những khuyết điểm này một cách hoàn hảo, phát huy ưu thế, vì sao không thể định hướng tuyển dụng nhân viên trên ba mươi lăm tuổi?”
Ngô Tân mấp máy môi, cứ cảm thấy tổng giám đốc Bùi nói rất có lý.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Thế thì tổng giám đốc Bùi, hai kiểu người sau… cũng là nhân tài Đằng Đạt cần gấp ư?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đương nhiên rồi!”