Mạnh Sướng chịu trách nhiệm mảng quảng cáo và tiếp thị, hơn nữa về cơ bản hắn chưa bao giờ thực hiện bất kỳ kế hoạch quảng bá nào cho GOG, hắn cũng chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ ai trong nhóm dự án GOG hay là bộ phận đầu tư của Đằng Đạt, lại càng không liên quan gì đến công ty Finger hay tập đoàn Dayak.
Mà nhìn vào ba người còn lại, bọn họ đều có liên quan vô cùng chặt chẽ đến việc thu mua lại công ty Finger.
Vậy tại sao tổng giám đốc Bùi lại đặc biệt thêm cả Mạnh Sướng vào?
Hơn nữa, tổng giám đốc Bùi còn nói trong nhóm rằng nếu như thời điểm nói chuyện với tập đoàn Dayak có xảy ra vấn đề gì thì bốn người sẽ thảo luận, nếu như một số vấn đề chi tiết không thể thảo luận và không đạt được kết quả thì hãy để Mạnh Sướng đưa ra quyết định cuối cùng.
Quyền lực to lớn như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là góp cho đủ số thôi đâu!
Mạnh Sướng im lặng hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ… tổng giám đốc Bùi đã đoán được ta sẽ có một số chiêu trò gì đó trên thị trường vốn, đồng thời cũng biết ta có thể lấy được một ít tin tức nội bộ, thế nên mới phái ta qua đó để phát huy một chút tác dụng trong khía cạnh này sao?”
Mặc dù ta nghĩ nó cũng hơi vô lý nhưng đây là lời giải thích hợp lý duy nhất rồi!
Nhìn xem ba người còn lại: Eric vốn là nhân viên cũ của tập đoàn Dayak, hắn biết rất rõ về tập đoàn Dayak và công ty Finger, đồng thời cũng hiểu rất rõ về hai tựa game GOG và IOI; Tân Hải Lộ là nhân viên kỳ cựu mà tổng giám đốc Bùi tin tưởng nhất, Hạ Đắc Thắng là người phụ trách của bộ phận đầu tư, và cả hai đều có kiến thức chuyên môn vô cùng xuất sắc.
Trong quá trình đàm phán, Eric có thể sử dụng tài nguyên của nhóm dự án GOG, Hạ Đắc Thắng có thể sử dụng tài nguyên của bộ phận đầu tư và Tân Hải Lộ có thể sử dụng tài nguyên của các bộ phận khác. Nói cách khác, nguồn lực của toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt có thể được huy động để cùng nhau hoàn thành việc thu mua này!
Còn Mạnh Sướng thì sao?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ưu điểm duy nhất của hắn dường như là hắn và Phạm Tiểu Đông đã nắm rõ một số tin tức nhỏ về thị trường vốn và đã tiến hành phán đoán trước về các hoạt động sắp tới của Charles.
Phạm Tiểu Đông đối với ý kiến này tỏ vẻ đồng tình: “Có lý đó!”
“Nói như vậy, ở một mức độ nào đó, tổng giám đốc Bùi thực sự đã ngầm đồng ý rằng chúng ta có thể thu được một số lợi ích trên thị trường vốn? Nhưng mà ngược lại, ngươi phải hợp tác và hướng dẫn ba người còn lại tranh thủ đạt được giá cả tối ưu nhất trong thời gian nhanh nhất mà thu mua lại công ty Finger!”
“Nếu như nghĩ như vậy thì ngươi thật sự là ứng cử viên thích hợp nhất đó, bởi vì ba người còn lại chỉ biết nghiệp vụ riêng của mình thôi, rất khó mà sắp xếp tổng thể, hơn nữa... bọn họ cũng không có tham vọng lớn như ngươi.”
“Nếu như ngươi có thể tích hợp tốt các nguồn lực trong tay ba người bọn họ, thì có thể tranh thủ được lợi ích tối đa cho Đằng Đạt rồi! Mà việc ngầm cho phép ngươi nhận được một số lợi ích trên thị trường, chính là đưa cho ngươi một viên kẹo ngọt, tạo động lực cho ngươi đó.”
“Tổng giám đốc Bùi, hắn thực sự hiểu rõ mọi người và rất giỏi phân công nhiệm vụ!
Hai người cảm khái một phen, Mạnh Sướng nói: “Được rồi, ta cúp điện thoại trước, chuyện này không thể trì hoãn được, ta phải bắt tay vào chuẩn bị ngay lập tức!”
“Ngươi cũng giúp ta tìm hiểu thêm một số tin tức ở đó đi, đến lúc đó, khi bọn ta nói chuyện với tập đoàn Dayak, Charles chắc chắn sẽ dùng mọi cách để cản trở bọn ta, ta phải nghĩ trước biện pháp để đối phó.”
“Nhân tiện, ta nghĩ Charles hơn phân nửa là sắp hành động rồi đó, chúng ta cũng có thể chuẩn bị bắt đầu bán khống cổ phiếu của công ty Finger rồi.”
Phạm Tiểu Đông: “Đã hiểu, chuyện này cứ giao cho ta là được!”
Cúp điện thoại, Mạnh Sướng lập tức bắt đầu nghĩ biện pháp để đối phó, đồng thời cùng những người khác trong nhóm thảo luận.
Kết quả là vừa nhìn lại danh sách thành viên, tổng giám đốc Bùi đã sớm rời nhóm rồi.
“Tổng giám đốc Bùi thực sự rất tự tin luôn á... chuyện lớn như vậy mà tất cả đều giao cho bọn ta tự làm?”
“... Không thể không phục mà.”
Mạnh Sướng cảm thấy sự hiểu biết của mình đối với tổng giám đốc Bùi đã được làm mới trở lại.
Dám không cố gắng hết sức? Dám tự cho là mình thông minh?
Tổng giám đốc Bùi vẫn đang nhìn đó!
Thứ ba, ngày 19 tháng 2.
Sau ba ngày bận rộn làm việc, Ngô Tân cuối cùng cũng sắp xếp được kỳ thi tuyển dụng đặc biệt mà tổng giám đốc Bùi đã giao cho hắn.
Thời gian có chút gấp gáp, Ngô Tân đã chuẩn bị sẵn sàng, kỳ thi tuyển dụng lần này sẽ không có bao nhiêu người tham gia.
Bởi vì kỳ thi tuyển dụng của Đằng Đạt thường diễn ra vào một thời điểm cố định, thế nên việc đăng ký bắt đầu trước một tháng, nhiều người đang học hoặc đang làm việc có đủ thời gian chuẩn bị và có thể sắp xếp mọi công việc trong tay trước khi tham gia kỳ thi tuyển dụng của Đằng Đạt.
Tuy nhiên, đợt tuyển dụng đặc biệt này lại diễn ra khá đột ngột, thế nên phải mất một khoảng thời gian nhất định mới có thể truyền ra ngoài, người muốn tham gia có thể sẽ không sắp xếp được thời gian.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không sao, suy cho cùng đây cũng là đợt tuyển dụng đặc biệt đầu tiên, chủ yếu là muốn mang đến hiệu quả “biết trọng dụng nhân tài”.
Chỉ cần đợt tuyển dụng đặc biệt lần này có thể gây được tiếng vang rộng rãi hơn thì mục tiêu coi như là thành công rồi.
Vì vậy, chuyện cuộc thi vẫn còn có thể tiếp tục chuẩn bị, nhưng thông báo thì phải đăng ngay.
Ngô Tân đã viết xong một phần thể lệ tuyển dụng, sáng sớm đã đăng nó trên trang web chính thức của Đằng Đạt và các kênh khác nhau.
Nội dung của phần thể lệ này cũng không đặc biệt phức tạp, chỉ là tiến hành giải thích về các nhân tố cơ bản về các khía cạnh của Đằng Đạt: ba loại người, thời gian cuộc thi, nội dung cuộc thi,...