Phó tổng giám đốc sững sờ một chút: “Lão Ngụy, ngươi có lời gì muốn nói sao?”
Anh Ngụy gật đầu: “Ừm. Là như vầy, lão Châu của bộ phận, không phải là vợ của hắn đang mang thai sao, hắn mới vừa xin phép với ta nói là cuối tuần muốn cùng vợ đi khám thai. Ta cảm thấy đây là một chuyện lớn và nó quả thật cũng khá là quan trọng, nên ta đã đồng ý với hắn rồi.”
“Đây là đơn xin nghỉ phép của hắn.”
“Ngươi thấy đấy, tình huống này của hắn tương đối đặc biệt, có thể châm chước một chút được không...”
Phó tổng giám đốc nhận lấy đơn xin nghỉ phép, nhìn hai lần, chân mày lập tức nhăn lại, trầm giọng nói: “Lão Ngụy, ngươi cũng là nhân viên lâu năm trong bộ phận, hiện tại còn là quản lý nữa, tại sao lại có thể làm như vậy được chứ?”
“Nhân viên không có loại ý thức này, ngươi cũng không có sao? Bây giờ đang là thời điểm nguy cấp, một khi lỗ hổng này được mở ra, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần! Cái đơn xin phép nghỉ phép này sao có thể phê duyệt tùy tiện như vậy được chứ?”
“Đúng, ta biết việc khám trước khi sinh rất quan trọng, nhưng hắn có thể nhờ bố mẹ hai bên và bạn bè của đàng gái cùng đi đến bệnh viện, chuyện này cũng đâu phải là việc không có hắn thì không thể làm được đâu?”
0
“Vì một chuyện tầm thường như vậy mà phải xin nghỉ phép, không thể phân biệt được cái gì nhẹ cái gì nặng, tự mình suy nghĩ cách để giải quyết không được sao? Nhất định phải gây rắc rối cho công ty trong lúc quan trọng như này hả?”
“Cuối tuần này, tổng giám đốc Nhiếp có thể sẽ đến công ty, hơn phân nửa là đến để kiểm tra, nếu như thấy mọi người trong bộ phận công vụ đều không có ở đó, tổng giám đốc Nhiếp sẽ nghĩ như thế nào hả?”
Thấy anh Ngụy càng ngày càng cúi thấp đầu, phó tổng giám đốc tưởng rằng lời nói của bản thân đã chạm tới đáy lòng của hắn rồi: “Hiểu chưa vậy?”
Anh Ngụy ngẩng đầu lên, tức giận đến mức đen cả mặt: “Hiểu được CMM chứ hiểu!”
Phó tổng giám đốc sửng sốt: “Ngươi...”
Anh Ngụy tức giận đến thanh âm có chút run rẩy: “Ngươi tự mình nghe lại thử xem, con mẹ nó ngươi đang nói tiếng người đó hả? Còn ‘không thể phân biệt được cái gì nhẹ cái gì nặng’, là ai đang không thể phân biệt được cái gì nhẹ cái gì nặng? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, hoàng đế của xã hội phong kiến sao? Ngươi lấy đâu ra can đảm để yêu cầu nhân viên từ chối những vấn đề quan trọng như đi khám thai trong ngày nghỉ phép để đến công ty làm thêm giờ, chùi đít và xoa dịu dư luận cho công ty vậy hả?”
“Cái bọn ta ký là hợp đồng lao động, chứ không phải là khế ước bán mạng!”
“Còn cái chuyện nhân viên chuyển phát nhanh quỳ gối, con mẹ nó rõ ràng là do chúng ta chưa thực hiện tốt chế độ quy định, kết quả là không giải quyết được vấn đề thực tế, lại chỉ muốn tranh thủ thời cơ để giành được sự thông cảm, xoa dịu dư luận, bày đặt gọi bộ phận công vụ làm cái gì nữa? Ta thấy cứ gọi là bộ phận vệ sinh đi cho rồi!”
“Ta học ngành quan hệ xã hội là để duy trì hình tượng tích cực của công ty và giao tiếp hài hòa với người tiêu dùng, không phải để tạo cơ sở cho những công ty vô đạo đức đâu!”
“Ta là người có danh dự và nhân phẩm, không phải nô lệ của một doanh nghiệp vô đạo đức!”
Vẻ mặt của phó tổng giám đốc vô cùng khiếp sợ, nhưng ngay sau đó thì tức giận nói: “Có phải là đầu óc của ngươi bị hư rồi hay không vậy! Không muốn làm việc nữa đúng không? Không muốn đi làm thì cút ngay, cho là công ty thiếu ngươi thì không thể hoạt động nữa đó hả? Ta nói cho ngươi biết, người muốn len lách cúi đầu để nhận cái chức này nhiều vô số kể, còn ngươi sau khi từ chức rồi thì cứ chờ uống gió tây bắc đi!”
Anh Ngụy ha hả cười một tiếng: “Không cần ngươi phải lo lắng, ta đây sẽ viết đơn từ chức ngay bây giờ, ngày mai sẽ đi tham gia kỳ thi tuyển dụng của Đằng Đạt!”
“Ngươi... ngươi...” Phó tổng giám đốc ngồi trong phòng họp, tức giận đến mức một hồi lâu vẫn nói không ra lời.
Anh Ngụy đi tới chỗ làm việc và nói với lão Châu: “Xin lỗi nhé, lão Châu, đơn xin phép nghỉ này vẫn chưa được phê duyệt.”
“Ta chịu đựng cái công việc này đủ lắm rồi, không muốn làm nữa, ta muốn làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng ta không muốn sống vô đạo đức, cũng không muốn sự vất vả làm thêm giờ của ta lại biến thành nguồn vốn mà công ty có thể dựa vào để chèn ép khách hàng, ta đã từ chức rồi, mọi người sau này có duyên gặp lại!”
Những biến cố liên tiếp đã khiến toàn bộ bộ phận công vụ đều ngơ ngác.
Tại sao phó quản lý lại đột nhiên cãi nhau với phó tổng giám đốc vậy? Lại còn căng thẳng đến mức hoàn toàn mất kiểm soát?
Đặc biệt là lão Ngụy bình thường đối nhân xử thế rất hiền hòa, tính tình rất tốt thế mà lần này lại nổi giận như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Ngay sau đó, phó tổng giám đốc cũng tỉnh táo lại, bước ra khỏi phòng họp, nhận được một cuộc gọi siêu khẩn cấp từ bộ phận nhân sự, từ đầu đến cuối không tới nửa tiếng đồng hồ, đã trực tiếp nghỉ việc rồi.
Lão Ngụy cũng không nói hai lời, thu dọn đồ đạc trực tiếp rời đi.
Những người khác trong bộ phận công vụ chưa lập tức đứng ra ủng hộ lão Ngụy, nhưng một hạt giống đã được gieo vào lòng rất nhiều người...
Tại trụ sở chính của Nghịch Phong Logistics, Lữ Minh Lượng một bên sắp xếp các nhiệm vụ khác nhau, một bên thường xuyên chú ý đến những thông tin trên mạng và chú ý hướng đi của tập đoàn Thịnh Vận.
Trong đợt tuyển dụng đặc biệt của Đằng Đạt lần này, Nghịch Phong Logistics bên này chắc chắn có rất nhiều hạn ngạch tuyển dụng.
Nếu như là lúc trước, Lữ Minh Lượng với tư cách là người phụ trách bộ phận lẽ ra sẽ phải tham gia buổi phỏng vấn, tuy nhiên, với sự phát triển nhanh chóng của Đằng Đạt trong những năm gần đây, số lượng người trong mỗi bộ phận càng ngày càng nhiều và số lượng công việc bình thường cần phải xử lý cũng càng ngày càng nhiều, thế nên những người phụ trách đã không còn tham gia vào quá trình phỏng vấn nữa mà sẽ giao nhiệm vụ này cho cấp dưới có tương đối có năng lực.
Những người phụ trách không phải lúc nào cũng sẽ tự mình làm mọi việc và cơ cấu của toàn bộ bộ phận dù thế nào cũng phải được thay cũ đổi mới.