Anh Ngụy gật đầu: “Ồ, được chứ, ngươi đưa đơn xin phép cho ta đi. Tuy nhiên, tình huống của hai ngày này rất đặc biệt, tổng giám đốc Nhiếp nói rằng Thịnh Vận Logistics hiện đang ở thời điểm nguy cấp, sẽ không được nghỉ nếu như không có lý do đặc biệt, ta có để xin ý kiến của phó tổng giám đốc phụ trách.”
“Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, việc khám thai khá là quan trọng mà, lại là chủ nhật nữa, đơn xin phép này của ngươi hẳn là có thể được phê duyệt thôi, ta sẽ cố gắng hết sức để xin phép cho ngươi.”
Lão Châu rất vui mừng, vui vẻ nhướng mày nói: “Cảm ơn anh Ngụy, cảm ơn anh Ngụy!”
Sau khi lão Châu rời đi, anh Ngụy nhìn tờ giấy xin phép nghỉ trong tay, trên mặt lại lần nữa xuất hiện vẻ vô cùng rối rắm.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở file thu nhỏ trên màn hình ra và xóa đơn xin phép nghỉ được chứa bên trong.
Thật ra hắn cũng muốn xin nghỉ phép!
Bởi vì cuối tuần này là ngày diễn ra đợt tuyển dụng đặc biệt của Đằng Đạt.
Trong lòng anh Ngụy tựa như gương sáng, lão Châu thật sự cùng vợ đi khám thai sao? Cũng chưa chắc đâu. Trong trường hợp của lão Châu - vợ hắn sắp sinh em bé - đã hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đợt tuyển dụng đặc biệt của Đằng Đạt rồi, hơn phân nửa là lấy danh nghĩa đi khám thai để xin nghỉ phép, nhưng trên thực tế là đi tham gia đợt tuyển dụng đặc biệt của Đằng Đạt rồi.
Mà bản thân anh Ngụy cũng muốn đi, mặc dù con hắn đã 6 tuổi rồi, không đáp ứng được yêu cầu “có kế hoạch hóa gia đình trong thời gian gần”, nhưng năm nay hắn đã hơn 35 tuổi - số tuổi phù hợp.
Nhưng xui xẻo vẫn hoàn xui xẻo, Thịnh Vận Logistics và Nghịch Phong Logistics đột nhiên bắt đầu đánh nhau, hơn nữa cuộc chiến còn rất khốc liệt!
Dư luận trên mạng càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng.
Dưới tình huống như vậy, toàn bộ bộ phận công vụ thậm chí phải túc trực 24 tiếng đồng hồ để đợi lệnh, 24 để ứng phó với những khủng hoảng dư luận mới ập đến bất cứ lúc nào.
Đợt tuyển dụng đặc biệt của Đằng Đạt đã suy nghĩ cho những người đang đi làm, thế nên nó được sắp xếp vào cuối tuần, có thể khiến cho Đằng Đạt - vốn không bao giờ làm thêm giờ - có thể sử dụng hạn mức làm thêm giờ nhiều như vậy để đi tuyển dụng, điều này cho thấy Đằng Đạt rất coi trọng vấn đề này và cũng cho thấy là Đằng Đạt rất quan tâm đến những người này.
Nhưng vấn đề ở chỗ... rất nhiều công ty, 996 hay thậm chí 007 đã trở thành tình trạng bình thường, ai nói chủ nhật đi tham gia cuộc thi là có thể được tự do rồi chứ?
Anh Ngụy với tư cách là phó quản lý, làm sao có thể xin nghỉ phép được trong tình huống này đây?
Đó là lý do tại sao hắn rất rầu rĩ.
Kết quả là lão Châu vậy mà lại đến xin nghỉ phép, điều này có thể nói là làm tăng thêm sự lo lắng của hắn.
Anh Ngụy suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định từ bỏ. Bởi vì nếu như chỉ đưa một tờ đơn xin nghỉ phép của lão Châu thôi thì còn có lý, nhưng nếu như đưa đơn xin nghỉ phép của mình chung với đơn của lão Châu luôn thì có hơi quá lộ liễu, rất dễ gây nghi ngờ.
Cho dù phó tổng giám đốc không liên tưởng đến kỳ thi tuyển dụng của Đằng Đạt, thì hắn chắc chắn sẽ rất không hài lòng với kiểu “xin nghỉ phép vào thời điểm quan trọng” như này, nói không chừng có thể hắn sẽ rất tức giận và từ chối duyệt cả hai đơn xin nghỉ phép.
Cho nên, sau khi suy nghĩ kỹ, anh Ngụy chỉ có thể từ bỏ cơ hội xin nghỉ phép của chính mình để đảm bảo cho lão Châu được nghỉ phép.
Suy cho cùng thì chức vị của lão Châu thấp hơn một chút, thu nhập cũng ít hơn một chút, cho nên hắn càng cần cơ hội này hơn. Còn về phần mình, tốt xấu gì cũng là một phó quản lý, so với lão Châu thì thu nhập cao hơn không ít, nên cũng không có áp lực lớn như vậy.
Nửa năm sau, tham gia kỳ thi tuyển dụng của Đằng Đạt lại, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là muộn nửa năm mà thôi.
Một lát sau, phó tổng giám đốc đã trở lại.
“Lão Ngụy, hai người tới phòng họp, có chuyện quan trọng.”
Quản lý bộ phận là người đầu tiên đi qua, anh Ngụy suy nghĩ một chút, cầm lấy đơn xin nghỉ phép của lão Châu rồi cùng nhau đi đến phòng họp.
Rõ ràng là vị phó tổng giám đốc này đã nhận được chỉ thị của Nhiếp Vân Thịnh sau khi báo cáo sự việc nhân viên chuyển phát nhanh quỳ xuống, hiện tại phải sắp xếp để cấp dưới của mình ở bộ phận công vụ đi xử lý.
Trước tiên, phải nói chuyện với quản lý và phó quản lý để làm rõ, sau đó để hai người bọn họ đi bàn giao cho các thành viên nòng cốt cấp dưới, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Ý đồ của tổng giám đốc Nhiếp rất rõ ràng, sự kiện nhân viên chuyển phát nhanh quỳ gối lần này có thể coi như một cơ hội để đảo ngược dư luận hiện nay, biện pháp cụ thể...”
Phó tổng giám đốc ba hoa bàn luận một phen, mô tả chiến lược tiếp theo của tập đoàn Thịnh Vận, sau đó nhìn về phía hai người bọn họ: “Đều hiểu hết rồi chứ?”
Quản lý gật đầu: “Đã rõ ạ!”
Anh Ngụy cũng miễn cưỡng gật đầu: “Ừm, đã rõ.”
Phó tổng giám đốc cũng không chú ý tới sự uể oải của anh Ngụy, tiếp tục nói: “Vậy thì phải biết nắm bắt thời gian, đi làm đi! Để tin tức này leo lên hot search càng sớm càng tốt. Hai ngày này đối với tập đoàn Thịnh Vận chúng ta mà nói chính là thời khắc nguy hiểm khó khăn, là một lần thử thách, nhưng cũng là một lần cơ hội! “
“Các ngươi nên quay lại nhấn mạnh với mọi người trong bộ phận rằng vào thời điểm nguy cấp như vậy, mọi người nhất định phải sát cánh cùng công ty, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn! Về nguyên tắc, hai ngày này không được phép xin nghỉ phép, mỗi một người đều phải nghiêm túc làm việc, không thể cảm thấy việc không liên quan đến mình!”
Quản lý lại gật đầu lần nữa, quay người rời khỏi phòng họp.
Anh Ngụy đứng dậy, nhưng không có lập tức rời đi, mà là do dự một chút.
Hắn vuốt vuốt tờ giấy xin nghỉ phép trong túi và cảm thấy mình thực sự không thể rời đi như vậy được.