“Tất nhiên công ty của bọn ta không tán thành kiểu bạo lực mạng như thế này, nhưng mà thông cảm cho công việc cực khổ của nhân viên chuyển phát nhanh một chút, chẳng lẽ không nên sao?”
0
Lữ Minh Lượng nói: “Thông cảm cho sự cực khổ của nhân viên chuyển phát nhanh đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu như những dịch vụ tốt mà chúng ta lẽ ra phải cung cấp cho khách hàng bị thu hẹp thì người nào sẽ phải chịu trách nhiệm?”
“Tập đoàn Thịnh Vận của các ngươi liên tục nói rằng việc làm của nhân viên chuyển phát nhanh không hề dễ dàng, nói rằng tiền lương của hắn rất ít ỏi và công việc thì lại rất vất vả, khiếu nại lần này có thể khiến hắn phải đối mặt với một khoản tiền phạt rất lớn, chẳng lẽ đây không phải là do tập đoàn Thịnh Vận các ngươi tạo thành hay sao?”
0
Sắc mặt của Nhiếp Vân Thịnh tối sầm lại: “Bọn ta cũng đã miễn trừ tất cả mọi hình phạt cho nhân viên chuyển phát nhanh rồi, thời còn đưa ra lời chia buồn và trợ cấp cho hắn.”
Lữ Minh Lượng cười nhẹ một chút: “Vậy còn những nhân viên chuyển phát nhanh khác thì sao? Vị nhân viên chuyển phát nhanh này là do may mắn, bởi vì sự việc này ngẫu nhiên bộc phát vào thời khắc mấu chốt, trở thành bia đỡ đạn để chuyển giao xung đột cho các ngươi, thế nên các ngươi đương nhiên phải cố gắng hết sức, nào là an ủi, nào là trợ cấp.”
0
“Nhưng còn có rất nhiều nhân viên chuyển phát nhanh như hắn ở Thịnh Vận Logistics, ta tin rằng bọn họ cũng phải chịu đựng những bất bình không kém gì thế này trong công việc hàng ngày, khi đó tổng giám đốc Nhiếp ngươi đang ở chỗ nào vậy?”
“Nhân viên chuyển phát nhanh sau khi bị phàn nàn sẽ phải đóng tiền phạt, đây không phải là quy định do chính Thịnh Vận Logistics các ngươi đặt ra sao? Phạt tiền cũng là các ngươi mà huỷ bỏ việc phạt tiền, an ủi cũng là các ngươi, vậy cho hỏi các ngươi dựa vào cơ sở nào để quyết định là có phạt tiền hay không vậy? Cơ sở để các ngươi làm việc rốt cuộc là dựa trên tinh thần hợp đồng và luật pháp, hay là lợi ích của quý công ty vậy?”
Lữ Minh Lượng nhìn về phía vị nhân viên chuyển phát nhanh kia: “Ngươi sẽ không nói rằng đây là lần đầu tiên ngươi gặp phải tình huống tương tự đấy chứ?”
Nhân viên chuyển phát nhanh cúi đầu, không nói lời nào.
Dễ nhận thấy, đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên!
Việc bị phàn nàn thì phải đóng tiền phạt đã không biết trải qua bao nhiêu lần rồi, chỉ bất quá là lần này đúng lúc bị làm lớn chuyện, được ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thịnh Vận chú ý tới mà thôi.
Thế nên khi Lữ Minh Lượng vừa hỏi, hắn không dám vội vàng trả lời.
Nhiếp Vân Thịnh đã ý thức được tình huống có gì đó không ổn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, nhân viên chuyển phát nhanh không phải là đứng ở bên phe ta sao? Tại sao Lữ Minh Lượng chỉ mới nói dăm ba câu mà lại có vẻ như sắp bị xách động rồi vậy?
0
Nhiếp Vân Thịnh vội vàng nói: “Chuyển phát nhanh là một ngành nghề kết nối quan hệ giữa người với người, chỉ cần là nơi có người, tự nhiên sẽ có xích mích. Bọn ta căn cứ vào phàn nàn của khách hàng để xử phạt nhân viên chuyển phát nhanh, xem như là chịu trách nhiệm với khách hàng và đốc thúc nhân viên chuyển phát nhanh chăm chỉ làm việc; bọn ta tiến hành an ủi nhân viên chuyển phát nhanh là bởi vì không muốn khiến cho nhân viên của bọn ta phải đau lòng, cũng là bởi vì phòng ngừa những lời khiếu nại ác ý gây ảnh hưởng đối với toàn bộ hệ thống hậu cần. Hai điều này không hề mâu thuẫn với nhau.”
Lữ Minh Lượng khẽ mỉm cười: “Lời nói của tổng giám đốc Nhiếp có hơi khó hiểu, để ta giúp ngươi phiên dịch lại nhé.”
“Ý của ngươi thật ra là đang nói việc xử phạt nhân viên chuyển phát nhanh dựa trên khiếu nại là để xoa dịu cơn giận của khách hàng, duy trì danh tiếng của công ty, còn có thể thuận tiện kiếm thêm một khoản tiền phạt; còn việc bày tỏ lời chia buồn với nhân viên chuyển phát nhanh sau khi vấn đề trở nên nghiêm trọng, thậm chí bắt cóc đạo đức người khiếu nại là bởi vì gia tăng chi phí khiếu nại của khách hàng, bắt buộc bọn họ phải thông cảm cho nhân viên chuyển phát nhanh và chấp nhận dịch vụ tương đối kém”.
“Khoản tiền phạt của nhân viên chuyển phát nhanh, khách hàng phải chịu đựng dịch vụ tương đối kém, bọn họ đều thua hết rồi, chỉ có mình công ty của các ngươi thắng, hơn nữa còn là thắng lớn.”
“Ta hỏi ngươi, cơ sở để các ngươi làm việc rốt cuộc là dựa trên tinh thần hợp đồng và luật pháp, hay là lợi ích của công ty, ngươi không dám trả lời.”
“Cho nên lời nói của ngươi thật ra đã ngầm thừa nhận là vế sau. Ngươi không dám nói cơ sở của bản thân là hợp đồng và luật pháp, bởi vì dựa theo quy định, khiếu nại của khách hàng là hoàn toàn hợp lý và hợp pháp, đồng thời nằm trong những quy định mà các ngươi đã đặt ra.”
“Ngươi cũng chỉ có thể nói vài lời từ một phía, kể ra một ít khía cạnh có lợi cho bản thân, phảng phất như thể các bên xung đột duy nhất trong toàn bộ vụ việc này chỉ có khách hàng và nhân viên chuyển phát nhanh. Nhưng vấn đề là cả nhân viên chuyển phát nhanh khách hàng đều đã ký hợp đồng với công ty của các ngươi, công ty của các ngươi mới là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nhưng tại sao trong toàn bộ quá trình, dường như các ngươi đều là người đứng ngoài cuộc vậy?”
“Ta phát hiện rằng tất cả các công ty muốn biến công ty của mình thành một nền tảng lớn đều không muốn làm gì cả, chỉ ngồi đó mà thu thuế và để người khác chịu trách nhiệm”.
“Bất luận là công ty nền tảng nào, u tiên bọn họ làm là đặt ra các quy định để mang lại lợi ích cho bản thân mà không gây tổn hại gì, muốn khiến bản thân phải thật sạch sẽ. Mỗi lần khiếu nại, bọn họ đều nói rằng mình đã xử phạt nhân viên chuyển phát nhanh rồi, nhưng điều mà mọi người muốn khiếu nại chính là bản thân nền tảng đó! Bây giờ các ngươi sẽ nói lại, bọn ta chỉ là một nền tảng, sở dĩ khách hàng không hài lòng là bởi vì sự phục vụ của nhân viên chuyển phát nhanh không đúng chỗ...”