Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292. Thế Này Vẫn Có Người Dò Hỏi Tình Báo À?

Chương 292. Thế này vẫn có người dò hỏi tình báo à?
Chương 292. Thế này vẫn có người dò hỏi tình báo à?

Nhưng khu biệt thự này có hai vấn đề siêu to.

Một là hệ thống hỗ trợ xung quanh không ổn, mua rồi thỉnh thoảng đến nghỉ tầm hai ba hôm thì được, nhưng sống lâu dài thì không thích hợp, sinh hoạt hơi bất tiện.

Hai là chiến lược của nhà phát triển có vấn đề lớn, lúc xây dựng hoàn toàn xây theo biệt thự cao cấp, giá trung bình cao hơn biệt thự khác ở thành phố Kinh Châu nhiều, nhưng khả năng kinh doanh không mạnh, không đủ hot.

Nên xây xong sắp một năm mà tỷ lệ người vào ở vẫn không cao.

Mà vị trí quán cà phê internet Netfish ở villa núi Minh Vân càng khiến Lý Thạch cảm thấy vô cùng rối não.

Quán cà phê internet này không ở gần villa núi Minh Vân mà cách khu dân cư villa núi Minh Vân và đại học Giao thông Hán Đông gần đó một khoảng.

Người ở hai nơi này muốn đến quán cà phê internet Netfish này đều hơi xa.

 

Nếu để bản thân Lý Thạch chọn, hắn chắc chắn sẽ mở quán cà phê Internet ở cổng khuôn viên trường đại học Giao thông Hán Đông, hoặc gần villa núi Minh Vân, không thể chọn vị trí kỳ lạ không gần cả hai thế này được.

Mà căn cứ vào điều tra ban đầu, quán cà phê internet Netfish của villa núi Minh Vân thật sự là quán làm ăn kém nhất trong chuỗi quán cà phê internet Netfish.

Điều này có quan hệ trực tiếp đến vị trí của nó.

Nên Lý Thạch rất khó hiểu.

Tên mặt dài thường trú ở quán cà phê internet Netfish villa núi Minh Vân, đương nhiên ý của tổng giám đốc Bùi lấy bố cục trọng tâm giai đoạn kế là quán này.

Nhưng nhìn kiểu gì thì quán này cũng không thể đào được tiềm lực gì nhỉ?

Nếu Lý Thạch là ông chủ, phỏng chừng sẽ bỏ cửa hàng này với tốc độ ánh sáng.

Điều này khiến hắn càng tò mò hơn.

Sau khi suy xét ba lần bốn lượt, Lý Thạch rời khỏi cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish, chuẩn bị lái xe đến cửa hàng villa núi Minh Vân nghiên cứu thử.

  ……

Cửa hàng villa núi Minh Vân, quán cà phê internet Netfish.

Không gian bên ngoài vô cùng thoáng đãng, dù sao thì đây cũng là ngoại thành của thành phố Kinh Châu, không sôi động lắm.

Lý Thạch dừng xe bên ngoài, tiến vào quán cà phê Internet.

Tuy kết cấu hai quán không hoàn toàn giống nhau, song, phong cách vẫn tốt, tất cả đều quen thuộc.

Hơn nữa, người của quán này thưa thớt hơn cửa hàng chính nhiều, điều này là điểm cộng lớn đối với Lý Thạch!

Hắn đến khu cà phê ngồi, chọn một tách hồng trà.

Bầu không khí thanh tịnh trong quá khiến hắn rất hài lòng.

Có điều, Lý Thạch cũng không quên mục đích mình đến đây, lướt mắt khắp tầng một quán cà phê Internet, phát hiện Mã Dương và Trương Nguyên ở đây thật.

Nhưng hai người bọn họ bây giờ vui vẻ cùng nhau chơi game ở khu quán cà phê Internet, đeo tai nghe, biểu cảm vô cùng chăm chú.

Mã Dương hoàn toàn nhập tâm.

Mà Trương Nguyên lại có khổ mà không nói được.

Quỷ mới biết kéo một người chơi cực kỳ gà nhưng không biết chơi game là giày vò cỡ nào!

Có điều Lý Thạch nhìn từ ngoài vào, hai người thân thiết, hòa thuận vui vẻ.

“Quả nhiên, trọng tâm công việc của bọn họ chuyển đến chi nhánh này thật.”

“Nhưng… vì sao?”

“Chỉ vì kết quả kinh doanh ở đây kém muốn chuyển lỗ thành lãi?”

“Không, chắc không phải vậy đâu.”

“Tổng giám đốc Bùi là người luôn nhìn xa trông rộng, sao có thể câu nệ lỗ lãi của một chi nhánh nào đó?”

“Chắc chắn có hàm ý sâu xa gì khác.”

“Không chừng phía sau quán cà phê Internet này có bố cục thâm sâu gì đó nhỉ?”

Lý Thạch không dám sơ suất.

Lần trước hắn cũng không ngờ Bùi Khiêm lại có thể dùng một ca sĩ để xoay chuyển tình hình.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, bây giờ hắn rất rõ, sau mỗi quyết sách trông có vẻ bình thường của tổng giám đốc Bùi đều có ẩn ý sâu xa.

Lần này, chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Lý Thạch không muốn bị Mã Dương nhìn thấy, sau chuyện lần trước hắn đã rõ, tên mặt dài này có quan hệ thân thiết với Bùi Khiêm, không có hy vọng.

Nhưng…

Nhân viên cấp thấp khác thì chưa biết được.

Ánh mắt của Lý Thạch nhanh chóng lướt qua mấy nhân viên phục vụ trong quán cà phê Internet.

Do trong quán cà phê Internet thật sự quá quạnh quẽ, mấy nhân viên phục vụ này trông có vẻ ủ rũ ỉu xìu, chỉ vì chức nghiệp mới cố gắng duy trì trạng thái làm việc cao.

Lý Thạch đoán chừng lương mấy nhân viên này không cao lắm.

Dù đãi ngộ của quán cà phê internet Netfish cao hơn mức trung bình của ngành, chung quy mấy nhân viên phục vụ này cũng làm lao động chân tay, chưa đến mức lương cao.

Như thế, tiêu một khoản tiền nhỏ chắc có thể mua chuộc được bọn họ, thu được tình báo liên quan đến chi nhánh villa núi Minh Vân.

Nghĩ đến đây, Lý Thạch im lặng ghi nhớ dáng vẻ và tên ở nhãn cài trên ngực của mấy nhân viên phục vụ, sau khi uống hai ngụm cà phê nữa thì thanh toán rồi đi.

Mua chuộc hai ba nhân viên phục vụ, trông có vẻ không có ý nghĩa lắm, nhưng có thể mang đến thứ Lý Thạch cần nhất, chính là tình báo.

Chỉ cần nhân viên phục vụ này có thể cung cấp tình báo cho hắn liên tục, để hắn có thể biết hướng hành động tiếp theo của tổng giám đốc Bùi, thế thì chút tiền này cũng đáng!

Nếu suy xét khía cạnh vững chắc, chỉ mua chuộc một người là khó lộ nhất.

Nhưng Lý Thạch lo lắng, chỉ mua chuộc một người, lỡ đâu hắn cung cấp tình báo giả thì sao?

Vẫn nên mua thêm mấy người, ít nhất hai ba tình báo kiểm chứng cho nhau mới có thể xác định tính chân thật của tình báo.

Đương nhiêu, mua chuộc thêm mấy người cũng tăng nguy cơ lộ tẩy, nhưng Lý Thạch không lo lắng lắm.

Hắn sẽ để cấp dưới liên lạc với mấy nhân viên phục vụ này, không để Bùi Khiêm tra ra được đầu têu là tư bản Phúc Huy.

Lỡ có ngươi mật báo cho Bùi Khiêm cũng không hề gì, chẳng qua là bỏ cách này, bản thân Lý Thạch cũng không lỗ lã gì.

Điều duy nhất phải cảnh giác chính là mấy nhân viên phục vụ cùng nhau đưa tình báo giả lừa mình, nhưng tiền đề là tất cả nhân viên phục vụ đều toàn tâm toàn ý với tổng giám đốc Bùi, và lại hoàn toàn không bị tiền tài cám dỗ.

Sao có thể?

Nên Lý Thạch vẫn có lòng tin với điều này, hắn tin sức mạnh của đồng tiền.

 ……

Hôm sau.

Vừa hay buổi sáng Bùi Khiêm không có việc gì, muốn đến cửa hàng villa núi Minh Vân của quán cà phê internet Netfish thử.

Hết chương 292.
Bình Luận (0)
Comment