Sẵn tiện hỏi mấy người Mã Dương chuyện chuẩn bị cho trạm Nghịch Phong thế nào rồi.
Thật ra công việc chuẩn bị sẵn cho trạm Nghịch Phong không phức tạp, chủ yếu là thuê mặt bằng và tu sửa, mua sắm kê hàng và văn phòng phẩm, chiêu mộ nhân viên chuyển phát nhanh, và liên hệ với các công ty chuyển phát nhanh, bàn chuyện hợp tác với bọn họ.
Mấy chuyện này tạm thời đều do Mã Dương và Trương Nguyên phụ trách.
Dù sao thì quán cà phê internet Netfish và Takeaway Netfish bây giờ vẫn cứ lỗ, có thể nói là tình hình không tồi, Bùi Khiêm khá tin tưởng Mã Dương và Trương Nguyên.
Sau này phạm vi làm ăn của Nghịch Phong Logistics ngày càng lớn, Mã Dương và Trương Nguyên bận bịu quá, Bùi Khiêm sẽ suy xét chia nghiệp vụ ra, giao cho người khác.
Thấy tổng giám đốc Bùi đến, mấy nhân viên phục vụ trong quán cà phê Internet ai nấy đều hơi căng thẳng.
Ai cũng biết, quán cà phê internet Netfish của villa núi Minh Vân là quán có kết quả kinh doanh tệ nhất trong chuỗi quán cà phê internet Netfish, đứng cuối bảng!
Mấy nhân viên phục vụ này cũng rất lo lắng ngày nào đó chi nhánh này đột nhiên bị phá, mình sẽ thất nghiệp.
Ban đầu còn đỡ, tất cả các quán đều lỗ, vị trí cửa hàng villa núi Minh Vân ở xa, tổng giám đốc Bùi căn bản không đến.
Kết quả cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish chuyển lỗ thành lãi, tất cả đều khác hẳn.
Chi nhánh villa núi Minh Vân dường như bỗng chốc được tổng giám đốc Bùi chú ý!
Giám đốc Mã Dương của quán cà phê Internet, giám đốc khu vực Trương Nguyên ngày nào cũng ở chi nhánh, mà tổng giám đốc Bùi cũng đến thường xuyên, khiến nhân viên phục vụ này áp lực như núi đè, vô cùng căng thẳng.
Rõ ràng cấp cao đã chú ý đến kết quả kinh doanh đội sổ của villa núi Minh Vân, không chừng sẽ điều chỉnh toàn bộ.
Tuy bây giờ vẫn sóng yên gió lặng, nhưng ai biết sau này sẽ đón phong ba thế nào?
Mấy nhân viên phục vụ đều gặp nguy, tuy nói đãi ngộ lương ở đây rất tốt, nhưng ai biết công việc này được bao lâu?
Nên vài người đã có chuẩn bị tìm công việc thứ hai.
Tuy đãi ngộ phúc lợi ở đây không tồi, nhưng con người đều ích kỷ, luôn nghĩ cho tương lai của mình.
“Anh Khiêm, ngươi đến rồi!”
Mã Dương, Trương Nguyên đón tiếp nhiệt tình, tìm bàn trống ngồi cùng Bùi Khiêm.
Mấy nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chờ dặn dò.
Bùi Khiêm uống một ngụm cà phê, nói với Mã Dương: “Tháng này phát thêm một nghìn đồng tiền lương cho tất cả anh em quán này.”
Mã Dương sững sờ, mấy nhân viên phục vụ cũng sững sờ.
Bùi Khiêm giải thích: “Đây là tiền khích lệ! Bây giờ cửa hàng villa núi Minh Vân kinh doanh không tốt, cần mọi người cố gắng chiến đấu hơn.”
“Mọi người cũng không cần áp lực quá vì tạm thời kinh doanh không tốt, yên tâm, chắc chắn quán cà phê internet Netfish chúng ta sẽ không bỏ bất cứ anh em nào!”
Bùi Khiêm cũng không nghĩ nhiều quá, tâm huyết dâng trào, tiện tay tiêu thêm chút tiền.
Số tiền này tiêu có lý có tình, cũng không nhiều nên không có lý do gì hệ thống không đồng ý.
Vả lại Bùi Khiêm cảm thấy cửa hàng villa núi Minh Vân có thể lỗ bền vững không khởi sắc, đây thật sự là sản nghiệp kiểu mẫu mình mơ ước, đối lập rõ rệt với kiểu của cửa hàng chính, đương nhiên sẽ nghĩ cách tiêu thêm chút tiền ở đây rồi.
Vừa dứt lời, đột nhiên Bùi Khiêm cảm thấy có ba bốn nhân viên phục vụ trưng ra biểu cảm hơi kỳ lạ.
Có chút vui vẻ, lại hơi do dự.
Cuối cùng một nhân viên phục vụ gom hết can đảm nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta có chuyện muốn báo cáo ngươi!”
“Có người muốn mua chuộc ta, bảo ta bán tình báo về chi nhánh này của chúng ta!”
Nhân viên phục vụ khác cũng gật đầu nói: “Ta cũng vậy!”
Còn có một nhân viên phục vụ lộ ra vẻ do dự, rõ ràng trong lòng có quỷ.
Vốn dĩ mấy nhân viên phục vụ này không cần mật báo cho Bùi Khiêm, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là nhân viên phục vụ cấp thấp của quán cà phê Internet, hoàn toàn không quen gì Bùi Khiêm, hành vi mật báo này chưa chắc có lợi cho bọn họ.
Nhưng tổng giám đốc Bùi chi một nghìn tiền khuyến khích khiến mấy nhân viên phục vụ này đều cảm động.
Nghĩ đến phúc lợi cao của quán cà phê internet Netfish, thoáng chốc cảm thấy bất an trong lòng.
Nên, tuy đối phương cho rất nhiều tiền, nhưng vẫn có người kiên quyết đứng lên!
Bùi Khiêm cũng thoáng sững sờ.
Hắn hơi chấn động, không phải vì cấp dưới bị mua chuộc, mà vì… hắn không ngờ có người tiêu tiền mua tình báo không có tác dụng thế này.
Chi nhánh villa núi Minh Vân đã thảm thế này rồi còn thăm dò tình báo?
Ngươi dư tiền quá không có chỗ tiêu à?
Thế ngươi cho ta thì tốt hơn nhiều đó!
Bùi Khiêm tùy tiện hỏi: “Đối phương trả bao nhiêu tiền?”
Một nhân viên phục vụ do dự trong thoáng chốc rồi nói: “Tình báo thường năm trăm, tình báo mấu chốt ba nghìn.”
Theo Lý Thạch thấy, đây chắc chắn là cái giá nhân viên phục vụ không thể từ chối, nhưng rõ ràng hắn đánh giá thấp những phúc lợi khác của nhân viên phục vụ trong quán cà phê internet Netfish…
Bùi Khiêm văng tục trong lòng một trận.
Mẹ nó sao ta không gặp được chuyện tốt thế này?
Không phải là tình báo của cửa hàng villa núi Minh Vân của quán cà phê internet Netfish sao?
Ba nghìn đồng một tin tình báo, ta có thể bán đến nỗi ngươi phá sản luôn, tin không?
Nhân viên phục vụ gom hết can đảm: “Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng quán cà phê internet Netfish! Chúng ta sẽ từ chối hắn ngay!”
Nhân viên phục vụ khác cũng gật đầu nói: “Đúng! Tổng giám đốc Bùi có ơn nặng như núi với chúng ta, chỉ cần ngươi không bỏ chúng ta, chúng ta cũng không bao giờ bán một tin tình báo nào của quán cà phê Internet!”
Thấy biểu cảm kiên định của mấy người này, Bùi Khiêm hơi sững sờ.
Đừng!
Các ngươi phải bán chứ, ta cầu còn không được!
Đối phương mua tình báo làm gì? Chẳng phải để gây bất lợi cho chi nhánh villa núi Minh Vân này sao?
Thế thì tuyệt, thật sự có thể làm villa núi Minh Vân lỗ nhiều hơn, ta mong còn chẳng được nữa là.
Đến lúc này, mấy nhân viên phục vụ kiếm được tiền, tổng giám đốc Bùi lỗ tiền, chẳng phải chuyển vẹn cả đôi đường sao?
Bùi Khiêm khoát tay: “Không cần.”