Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294. Tình Báo Tổng Giám Đốc Bùi Thả Ra.

Chương 294. Tình báo tổng giám đốc Bùi thả ra.
Chương 294. Tình báo tổng giám đốc Bùi thả ra.

“Tình báo nên bán bao nhiêu tiền thì bán bấy nhiêu tiền, đừng khách sáo với hắn. Hoặc thương lượng giá với hắn, đòi cao hơn ba nghìn đồng đi.”

Mấy nhân viên phục vụ đều mờ mịt.

Ý gì?

Tổng giám đốc Bùi đồng ý để bọn họ bán tình báo?

Một nhân viên phục vụ thoáng suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh: “Ta biết rồi, tổng giám đốc Bùi, ngươi định tương kế tựu kế! Cố ý dùng tình báo giả lừa hắn?”

Bùi Khiêm cười không nói.

Tình báo giả?

Không có tình báo giả gì cả, ta toàn nói tình báo thật, các ngươi cứ bán là được.

Bùi Khiêm thuận tay lấy điện thoại ra, lẳng lặng mở ghi âm.

“Vừa hay hôm nay nói với các ngươi một chút, sắp xếp của quán cà phê internet Netfish trong tương lai.”

“Mấy tháng tới, cửa hàng villa núi Minh Vân sẽ thành nghiệp vụ trọng điểm trong chuỗi quán cà phê internet Netfish, đồng thời, chúng ta cũng tiếp tục cố gắng kinh doanh quán cà phê Internet!”

“Tuy cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish bây giờ rất thành công, nhưng chỉ thành công ở mô hình nước uống, không phải thành công ở mô hình quán cà phê Internet.”

Hắn nhìn Mã Dương: “Lão Mã, trước kia ngươi vẫn luôn hy vọng chuyển quán cà phê internet Netfish thành bar, ta vẫn mãi không đồng ý là vì điều này.”

“Tuy quán cà phê Internet cao cấp bây giờ trông có vẻ không được chào đón, nhưng chắc chắn nó là hướng phát triển trong tương lai!”

“Ta đoán không đến một năm, mô hình quán cà phê Internet kiểu này ắt sẽ thay thế mô hình quán cà phê Internet truyền thống, thành dòng chính của thị trường!”

Mấy lời này của Bùi Khiêm có giả có thật.

Việc mô hình quán cà phê Internet lấy giá rẻ làm lợi thế cạnh tranh chuyển sang mô hình quán cà phê Internet cao cấp quả thật là dòng chính phát triển trong tương lai, nhưng tuyệt đối không phải chuyển đổi hoàn toàn trong một hai năm.

Trong ấn tượng của Bùi Khiêm, chắc hẳn mô hình quán cà phê Internet chính thức bắt đầu có nguyên mẫu tầm năm 2012, mà đến tầm 2014 2015 mới chính thứ phân tán từ đô thị loại I đến đô thị loại II, dần được mọi người chấp nhận.

Nên trong khái niệm của Bùi Khiêm, ít nhất hắn vẫn có tầm hai năm để lỗ.

Là xu hướng phát triển trong tương lai thì sao? Chỉ cần trong hai năm này lỗ là được, chuyện sau đó thì để sau rồi tính.

Bùi Khiêm nói tiếp: “Bên cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish chỉ có thể xem là vui mừng bất ngờ, thật sự không nằm trong kế hoạch của ta.”

Câu này là nói thật 100%.

“Do thành công ngoài ý muốn của cửa hàng chính, lượng khách bị đảo lộn, cửa hàng chính đã không thích hợp tiến hành thử nghiệm mô hình quán cà phê Internet nữa.”

“Nên ta chọn cửa hàng villa núi Minh Vân có tình hình kinh doanh không ổn nhất để thử nghiệm mô hình quán cà phê Internet!”

“Mục tiêu của chúng ta là tập trung mục tiêu đến đại học và khu dân cư xa hoa lân cận, phát huy ưu thế là nơi lên mạng hưu nhàn cao cấp của quán cà phê internet Netfish…”

“Mong mọi người tin rằng villa núi Minh Vân ắt là chuỗi kinh doanh cốt lõi kế tiếp của thành phố Kinh Châu, nơi nghỉ dưỡng của các doanh nhân cấp cao!”

Nghe xong mấy lời này của Bùi Khiêm, mấy nhân viên phục vụ quay sang nhìn nhau.

Tổng giám đốc Bùi nói thật hay giả vậy?

Nói cho đối thủ cạnh tranh nghe thì hơn phân nửa là nói dối rồi nhỉ?

Nhưng sao nghe vào không thấy giả nhỉ?

Nghe kiểu gì cũng giống như đang nói thật!

Với lại hình như hoàn toàn khớp với hành động hiện tại của tổng giám đốc Bùi…

Một nhân viên phục vụ yếu ớt giơ tay hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, thế chúng ta phải làm những gì?”

Bùi Khiêm khẽ cười: “Phục vụ khách hàng cho tốt, kiên nhẫn chờ.”

  ……

Sau khi họp xong, Bùi Khiêm đưa ghi âm cho Mã Dương.

“Đưa đại đoạn ghi âm này cho một nhân viên phục vụ.”

Bùi Khiêm sợ mấy nhân viên phục vụ sẽ bỏ lỡ gì đó trong lúc mình nói, vô cùng cẩn thận ghi âm lại.

Có ghi âm rồi, chắc đối phương sẽ tin tưởng hơn một chút.

Đương nhiên, dù làm đến mức độ này, đối phương vẫn có thể sẽ nghi ngờ đây là tình báo giả, không cắn câu.

Nhưng dù đối phương có cắn câu không thì cũng có mặt tốt đối với Bùi Khiêm, không tổn thất gì.

 ……

Tối hôm ấy.

Lý Thạch lấy được tin tình báo mua được của ba nhân viên phục vụ khác nhau từ chỗ cấp dưới, với lại còn có một đoạn ghi âm.

Có được đoạn ghi âm này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Điều này khiến Lý Thạch vô cùng phấn khởi, bảo cấp dưới cho người cung cấp bản ghi âm này thêm năm trăm đồng.

Những tình báo này và đoạn ghi âm kiểm chứng lẫn nhau, tin tức cơ bản giống nhau.

Nhưng có điều, do tình báo này là thuật lại, nên Lý Thạch thấy thật ra thiếu chút tin tức.

Quan trọng vẫn là trong ghi âm này, lời nói gốc của tổng giám đốc Bùi.

Lý Thạch trong phòng sách của mình, vừa uống trà vừa nghe đoạn ghi âm.

“Mấy lời này của tổng giám đốc Bùi, có thể tổng kết hai điều: Thứ nhất, mô hình quán cà phê Internet cao cấp sẽ trở thành dòng chính của quán cà phê internet trong tương lai, bây giờ có triển vọng, thứ hai, villa núi Minh Vân sẽ là chuối kinh doanh cốt lõi tiếp theo của thành phố Kinh Châu, là nơi các doanh nhân cấp cao tụ họp…”

“Điều đầu tiên giống như ta nghĩ. Thật ra, quán cà phê Internet cao cấp chắc chắn là dòng chính trong tương lai, mức sống của người dân dần nâng cao, máy tính cá nhân phổ biến. Hầu hết người đến quán cà phê Internet để chơi game sẽ dần chuyển thành nhu cầu xã giao cùng nhau chơi game, đương nhiên yêu cầu đối với môi trường cũng ngày càng cao.”

“Điều thứ hai có thể đợi thương thảo.”

“Villa núi Minh Vân là khu biệt thự cao cấp tương đối thất bại, khuôn viên đại học Giao thông lân cận, cũng có quy mô không bằng khuôn viên chính của trường đại học Hán Đông, lượng sinh viên cũng không nhiều lắm.”

“Chỉ mong đợi hai nơi này có thể làm chỗ này hot? Lạc quan quá thể, lý tưởng hóa quá rồi.”

“Huống chi, chi nhánh quán cà phê internet Netfish này lại rất xa hai nơi kia, gần hai cây số, đi tầm hai mươi phút đến nửa tiếng.”

“Quãng đường này rất đáng quan ngại, đi bộ thì quá xa, đi xe bus thì lại rất phiền phức. Hai tình huống đều khó, sinh viên khu đông sẽ lên mạng ở quán net trước cổng trường, mà mấy người giàu sống ở villa núi Minh Vân cũng không thể đặc biệt lái xe đến uống tách cà phê nhỉ…”

 

Hết chương 294.
Bình Luận (0)
Comment