“Muốn chăm cả hai bên? Có tâm quá nhỉ. Nếu là một nhà hàng cao cấp thì cũng đáng để các ông lớn đi xe một chút, nhưng quán cà phê Internet không có lực hấp dẫn lớn như thế.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa vào thủ đoạn của tổng giám đốc Bùi cũng không phải không thể…”
Từ lần trước Bùi Khiêm dùng một ca sĩ cố định để châm lửa cho cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish, Lý Thạch đã phục sát đất kỹ năng lăng xê của tổng giám đốc Bùi rồi.
Về việc trong đoạn ghi âm tổng giám đốc Bùi nói một lần vui bất ngờ, rõ ràng là khiêm tốn rồi.
Trên đời đâu ra chuyện tốt ngoài ý muốn như vậy?
Nên Lý Thạch chỉ tin lời này 80% thôi.
Hắn cũng có nghi ngờ, cảm thấy đây có thể là tình báo giả.
Nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không có lý.
Ba nhân viên phục vụ hợp tác làm tình báo giả lừa mình, mà không ai mật báo?
Tỷ lệ không lớn.
Dù sao thì mấy nhân viên phục vụ không thân không quen tổng giám đốc Bùi, chỉ là làm công ăn lương cấp thấp thôi, sao có thể trung thành như vậy được.
Quan trọng nhất là dựa vào phán đoán của Lý Thạch về hành vi của tổng giám đốc Bùi thì tin tức này có tính chân thật rất cao.
Gần đây tổng giám đốc Bùi đang làm gì?
Hắn thật sự không ở cửa hàng chính, mà cứ dăm ba hôm lại chạy đến cửa hàng villa núi Minh Vân!
Với lại hai người Mã Dương và Trương Nguyên cũng thường trú ở villa núi Minh Vân.
Điều này đủ để nói rõ, tổng giám đốc Bùi đã chuyển công sức sang nơi này.
Tổng giám đốc Bùi có nhiều sản nghiệp như vậy trên tay, chắc chắn bình thường rất bận rộn, nếu không có kế hoạch, có kế sách gì với khu vực này, sao có thể lãng phí nhiều thời gian ở đây?
Chỉ để làm tình báo giả đùa Lý Thạch chơi?
Sao có thể thế được, tổng giám đốc Bùi sẽ không phải người nhàm chán như thế.
Nên, suy xét tổng hợp một phen, tình báo này có khả năng là thật rất lớn. Tổng giám đốc Bùi thật sự đặt trọng tâm phát triển giai đoạn kế của quán cà phê internet Netfish vào cửa hàng villa núi Minh Vân, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, có lòng tin châm được ngọn lửa điều kiện thị trường khu vực này!
Nghĩ đến đây, Lý Thạch hơi phấn khởi.
Thành phố Kinh Châu chỉ là đô thị loại II, cơ hội đầu tư rất hiếm.
Lần trước Lý Thạch đốt tiền làm hoạt động quảng bá, hy vọng có thể cắt đứt lưu lượng khách của quán cà phê internet Netfish, để có thể sớm ngày hoàn thành đầu tư, kết quả thất bại.
May thay lỗ không nhiều, vì chưa đốt được bao nhiêu tiền, cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish đã hot rồi, Lý Thạch cũng dừng đốt tiền.
Huống chi sau khi cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish hot, cũng kéo lượng khách cho cả con đường, quán khác cũng hưởng lợi ít nhiều.
Lần này, Lý Thạch chắc chắn sẽ không mưu toan đầu tư vào quán cà phê internet Netfish nữa, hắn biết đó chỉ là mơ tưởng.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể làm được chút chuyện thông qua tình báo mình nắm được.
Ví dụ như bố trí khu vực villa núi Minh Vân này!
Cửa hàng chính hãng của quán cà phê internet Netfish hot, kéo theo môi trường kinh doanh xung quanh cũng hot theo, khiến cho lượng khách quán cafe, bar, quán net xung quanh cũng tăng lên, thậm chí giá thuê cửa hàng lân cận cũng tăng lên.
Xem xét từ điều này, tổng giám đốc Bùi nói sẽ khiến môi trường kinh doanh gần villa núi Minh Vân hot lên chưa chắc là chém gió.
Đã vậy, nếu bây giờ sắp xếp lân cận với villa núi Minh Vân thì sao?
Ví dụ như đầu tư mấy quán ăn, quán cà phê, quán cà phê Internet, phòng chơi cờ và board game gần đó…
Mở đại một hai quán, đến lúc môi trường kinh doanh tốt lên, mấy quán này có thể kiếm tiền rồi.
Dù Lý Thạch không định tự kinh doanh, đến lúc đó chỉ cần chuyển nhượng, đương nhiên sẽ có người mua, không chừng sang tay đại cũng có thể kiếm được một khoản kha khá!
Lý Thạch càng nghĩ càng phấn khởi, đây chính là tác dụng của tình báo!
Tuy tổng giám đốc Bùi này rất trẻ nhưng tầm mắt đẳng cấp, khả năng lăng xê cũng đỉnh, đi theo hắn không sai vào đâu được!
Về việc đầu tư cụ thể bao nhiêu…
Lý Thạch suy nghĩ, đầu từ nhiều lời nhiều, đầu tư ít lời ít.
Nhưng là một người đầu tư, chắc chắn không thể đặt hết trứng gà trong một giỏ được.
Thế thì quán cà phê Internet cao cấp, quán cà phê, phòng chơi cờ và board game,... đầu tư các loại.
Về việc chọn địa điểm, quán cà phê Internet và phòng chơi cờ & board game cao cấp thì gần đại học một chút, dù sao thì sinh viên là khách hàng mục tiêu chủ yếu, sẵn tiên có thể chặn khách của quán cà phê internet Netfish.
Đương nhiên mấy quán này, Lý Thạch chắc chắn sẽ không đích thân kinh doanh, vẫn phải dùng mối quan hệ xã hội, có thể thuyết phục ông chủ chuỗi net mình đầu tư tìm người đến đây mở chi nhánh, chọn mô hình quán cà phê Internet mới nhất.
Sau đó Lý Thạch bỏ tiền ra đầu tư là được.
Đã xác định không thể đầu tư quán cà phê internet Netfish, Lý Thạch chỉ có thể rút lui tìm đường khác, đi đầu tư cho người khác.
Đến lúc đó ăn ké tổng giám đốc Bùi, chiêu này chắc cũng kiếm được không ít!
……
Bùi Khiêm không biết cụ thể ai muốn mua tình báo của cửa hàng villa núi Minh Vân, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, ai thích mua thì mua.
Tình báo Bùi Khiêm cố ý đưa ra, quả thật là tình báo giả, nhưng rõ ràng còn thật hơn tình báo thật…
Mục đích thật sự của Bùi Khiêm rất đơn giản.
Chính là cố ý làm ra giả tưởng rằng “khu vực xung quanh cửa hàng villa núi Minh Vân sẽ hot”, hấp dẫn nhiều người đến đây đầu tư.
Dù là mở quán net, mở quán ăn hay mở quán cà phê, chẳng phải đều phân tán lượng khách của quán cà phê internet Netfish sao?
Cửa hàng villa núi Minh Vân vẫn luôn thua lỗ là vì lượng người gần đây quá ít, tỷ lệ người ở villa núi Minh Vân thấp, sinh viên khuôn viên đại học Giao thông cũng không nhiều mà lại không gần.
Đã thảm thế này rồi, lại có mấy cửa hàng đến phân tán lượng khách, chắc chắn cửa hàng villa núi Minh Vân kia lỗ thảm hơn!
Còn về phần ai hưởng phần xui xẻo này…
Chỉ có thể là người tình nguyện cắn câu, ai bảo ngươi có ý xấu đi thăm dò tình báo của quán cà phê internet Netfish?