Với lại mua tình báo còn không mua từ tổng giám đốc Bùi, làm tổng giám đốc Bùi không hưởng được cắc nào, chắc chắn phải ghi ngươi vào sổ!
Trong thời gian ngắn, chắc không có phải hỏi gì về chuyện này, dù sao muốn mở quán gần đây, kiểu gì cũng tốn thời gian một tháng để chuẩn bị.
Nên tạm thời Bùi Khiêm cũng không quan tâm đến chuyện này, mà tiếp tục bận rộn chuyện khác.
Bên trạm Nghịch Phong đã chuẩn bị được tương đối rồi, chọn địa điểm của mỗi trạn cũng được xác định nhanh chóng, chủ yếu là chọn những khu dân cư.
Không thể phủ sóng toàn thành phố Kinh Châu nhưng đã phủ sóng phần lớn rồi.
Gần đây bận tuyển người, mua kệ hàng, tu sửa,... nếu lạc quan một chút thì thêm hơn tuần nữa là Bùi Khiêm có thể đến trạm Nghịch Phong đầu tiên quan sát rồi.
Ngoài ra vẫn có một chuyện, chính là dịch vụ ăn uống cao cấp Bùi Khiêm từng suy đi nghĩ lại trước đây.
Quán ăn Hồ Thiên Nga đã không thỏa mãn được yêu cầu dùng bữa team building của Bùi Khiêm, cần nhắm đến chuyện tiêu tiền đột xuất, tính toán lập một quán ăn đặc biệt.
Khoảng thời gian này Bùi Khiêm cũng thoáng suy nghĩ về địa điểm và một vài chi tiết cụ thể của quán ăn này.
Chọn địa điểm cũng là vấn đề khiến Bùi Khiêm rất đau đầu.
Vốn muốn chọn khu thương mại tương đối hẻo lánh, nhưng cảm thấy vẫn không chắc ăn.
Vì bây giờ website review đã xuất hiện rồi, internet cũng rất phát triển, nhà hàng giá trên trời rất khó giấu.
Bùi Khiêm lại không thể làm nhà hàng cao cấp thế này thành nhà ăn nội bộ chỉ dành cho nhân viên, hệ thống sẽ không đồng ý.
Nhà hàng cao cấp này phải nhắm đến tất cả người tiêu dùng ở thành phố Kinh Châu.
Đương nhiên, người tiêu dùng bình thường chắc chắn không tiêu, nhưng thật sự có người giàu đến ăn, Bùi Khiêm cũng không thể thô lỗ chặn bọn họ ngoài cửa.
Nếu trong thành phố Kinh Châu, ví dụ như Quang Minh, Lâm Thành, thế thì nhà hàng này sẽ bị phát hiện thật, phủ sóng cả đám người tầng lớp cao cả khu.
Dù sao thì khắp Kinh Châu chỉ có một nhà hàng cao cấp, thi thoảng mọi người muốn ăn cũng không ngại đi xa một chút.
Nhưng vậy cũng chưa chắc sẽ lời, nhưng dù sao vẫn sẽ lỗ ít hơn rất nhiều.
Nên Bùi Khiêm suy nghĩ, nơi này có thể càng xa trung tâm thành phố càng tốt, vị trí càng hẻo lánh càng tốt.
Có thể giảm thiểu được bao nhiêu khách thì giảm bấy nhiêu!
Chọn tới chọn lui, phát hiện địa điểm thích hợp nhất đã xem trước đó rồi.
Đó chính là vị trí cửa hàng villa núi Minh Vân của quán cà phê internet Netfish này…
Nghĩ kỹ lại thì đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ban đầu các quán cà phê internet Netfish đều chọn những địa điểm tương đối vắng vẻ, căn bản là đã sàng lọc hết những vị trí tương đối kém trong thành phố Kinh Châu rồi.
Cửa hàng sơn trang Minh Vân là nơi thua lỗ nhiều nhất trong tất cả các quán cà phê internet Netfish, chứng tỏ địa điểm này chính là chỗ kém nhất trong các chỗ kém.
Bùi Khiêm muốn tìm một địa điểm thích hợp để mở nhà hàng hạng sang nên tìm tới đây cũng chẳng có gì là lạ.
Suy tính như vậy có vẻ cũng không tồi.
Làm một quả “chùa cổ trên núi” thì sao?
Vốn dĩ xung quanh biệt thự sơn trang Minh Vân cũng có một vài cửa hàng nhưng do lưu lượng khách thực sự quá ít, phần lớn cửa hàng đều không trụ nổi nên thi nhau đóng cửa.
Hồi ấy Bùi Khiêm cố tình chọn một tòa cửa hàng độc lập cách xa sơn trang Minh Vân nhất để mở quán cà phê internet Netfish.
Giờ có thể tận dụng những cửa hàng đó. Bùi Khiêm định đến đấy lần nữa để chọn một cửa hàng nằm khuất sâu bên trong, tốt nhất là rộng rãi một chút để cải tạo lại làm một nhà hàng hạng sang.
Đến lúc đó không đăng lên website review cũng chẳng tuyên truyền, nhân viên nhà mình cứ âm thầm đến ăn rồi bình thường quán cứ vắng tanh là sẽ thua lỗ thôi, đúng là hoàn hảo.
Lần này Bùi Khiêm chắc chắn sẽ không chọn buffet nữa. Kiểu đó giới hạn mức chi phí tối đa, không được chi tiêu xả láng.
Phải làm thực đơn trên giời, toàn những món đắt tiền thì đốt tiền mới nhanh.
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều phải chọn loại tốt nhất, tươi nhất. Tóm lại là phải dùng hết những nguyên liệu nấu ăn thượng hạng trong thành phố Kinh Châu.
Lưu lượng khách quá ít, nguyên liệu ăn không hết để lãng phí thì phải làm sao?
Khả năng lớn là hệ thống sẽ không cho phép hành vi như vậy xảy ra đâu.
Nếu không Bùi Khiêm chỉ cần điên cuồng mua nguyên liệu nấu ăn rồi vứt đó cho chúng hư thối biến chất là có thể lỗ không ít tiền rồi. Điều này hoàn toàn không phù hợp với với yêu cầu từ trước tới nay của hệ thống.
Bùi Khiêm đã nghĩ ra cách để đối phó với chuyện này rồi.
Những nguyên liệu nấu ăn thông thường thì muốn mua lúc nào chẳng được nên dùng làm cơm cho nhân viên cũng được. Dù sao đều là tiêu thụ nội bộ, có lãng phí cũng chẳng đáng là bao, chắc hệ thống sẽ không để ý mấy chuyện lặt vặt này đâu.
Còn những nguyên liệu nấu ăn tương đối quý giá như tôm hùm Úc, thịt bò Kobe, nấm truffle trắng đắt ngang kim cương, tôm hùm xanh các kiểu thì phải đặt trước hôm nào ăn, ăn bao nhiêu rồi mới mua.
Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới Bùi Khiêm, suy cho cùng hắn đều có tính toán cho mỗi lần liên hoan. Trước khi liên hoan bảo nhà hàng một tiếng để họ chuẩn bị trước những nguyên liệu nấu ăn hạng sang này là OK.
Còn đối với khách hàng, thỉnh thoảng tới một lần mà phát hiện nguyên liệu này không có, nguyên liệu kia cũng không, nguyên liệu tốt đều không có, tất cả đều phải đặt trước...
Từ đó có thể tạo hiệu quả đuổi khách cực cao.
Một công đôi việc!
Đến lúc đó lại bỏ nhiều tiền thuê một vài đầu bếp lớn từ Đế Đô, Ma Đô, thậm chí là từ nước ngoài về làm cảnh trong quán, chỉ riêng tiền lương một tháng cũng tốn không ít rồi.
Vừa được lỗ tiền lại có thể thường xuyên ăn đại tiệc chẳng tốt quá còn gì?
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm dự định hai hôm nay dạo quanh đây vài vòng để tìm một nơi vừa vắng vẻ lại vừa đủ rộng rãi làm địa điểm mở nhà hàng.
Không gian nhất định phải lớn thì mới có thể chứa được đủ nhiều nhân viên.
...
Thứ Hai ngày 19/7.