Không phải mở cửa hàng trải nghiệm theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi sao? Cũng đâu có làm chuyện gì cực kỳ xuất sắc đâu? Chịu Khổ Travel không nên đến phiên ta nhanh vậy chứ nhỉ?
Đến lượt tôi cũng đành, sao Đinh Hy Dao cũng bị sắp xếp vậy? Nàng mới nhậm chức chưa bao lâu, thậm chí không phải nhân viên cốt cán?
Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ngại đi hỏi.
Ngô Xuyên cũng tương tự.
Duy chỉ có Trần Khang Thác, thấy tổng giám đốc Bùi thì mắt sáng rỡ, chạy sang.
“Tổng giám đốc Bùi, vốn nghĩ về công ty rồi tìm ngươi báo cáo, nhưng không có cơ hội thích hợp. Vừa khéo, ngươi có thể cho ta hai phút để ta nói đơn giản về đề nghị và suy nghĩ của ta không?”
Bùi Khiêm thoáng sững sờ: “Ể? Ngươi nói đi.”
Trần Khang Thác nhìn xung quanh, hình như để xác nhận Bao Húc có ở gần đấy không, sau đó mới nói khe khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, ý của ta là thế này.”
“Đầu tiên, ta cảm thấy dự tính ban đầu của Chịu Khổ Travel tốt, để những người phụ trách và thành viên cốt cán có thể rèn luyện cơ thể, tăng cường thể phách, cũng nuôi dưỡng tinh thần bất khuất trước thiên niên.”
“Nhưng ta cảm thấy Chịu Khổ Travel vẫn phải có giới hạn nhất định, chủ yếu là chia thành hai khía cạnh: Thứ nhất, đối với nhiều nhiều đã quen với tiết tấu này, thật sự không có hiệu quả quá tốt, ví dụ như anh Bao, Chịu Khổ Travel đã không có tác dụng gì với hắn rồi; Thứ hai, Chịu Khổ Travel chỉ rèn luyện cơ thể chứ không rèn luyện tinh thần.”
“Với lại, để tránh sau này Chịu Khổ Travel có quyền lực quá lớn, tránh xu hướng mất không chế, nên có một hia bộ phận khác cân bằng nó mới được.”
“Khụ khụ, không phải ta nói anh Bao dựa vào Chịu Khổ Travel trả thù riêng, ta chỉ suy nghĩ từ cơ cấu như vậy sẽ hợp lý hơn chút.”
Ban đầu Bùi Khiêm hơi thắc mắc, nhưng sau khi nghe xong nghĩ kỹ lắm, hình như Trần Khang Thác nói cũng có lý thật.
Chủ yếu là quyền lực của Chịu Khổ Travel thật sự hơi lớn, có thể tùy tiện sắp xếp người phụ trách các bộ phận. Tuy nói danh sách cuối cùng do Bùi Khiêm chọn, nhưng quy mô của Chịu Khổ Travel phát triển nhanh như vậy, Bùi Khiêm cũng không thể chăm chăm mãi, hắn vẫn có rất nhiều chuyện để làm.
Suy cho cùng phải có bộ phận cân bằng mới được.
Bùi Khiêm hỏi: “Ý kiến của ngươi là…”
Trần Khang Thác khẽ ho hai tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, ta cảm thấy Palpitation Hotel chắc chắn có hiệu quả rèn luyện tinh thần hơn so với Chịu Khổ Travel. Ta cũng có thể giống như Chịu Khổ Travel, chuyên làm một lớp đặc huấn Palpitation Hotel, mài giũa tinh thần mọi người.”
“Thế này, mọi người mới có thể phát triển toàn diện, tiến bộ toàn diện. Với lại, mấy người không có cảm giác với Chịu Khổ Travel, cũng có thể đến bên Palpitation Hotel.”
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy rất có lý.
Đây chẳng phải dự tính ban đầu mình thành lập Palpitation Hotel sao?
Có điều ban đầu để sắp xếp cho Nguyễn Quang Kiến, lại không có hiệu quả tốt, cuối cùng khiến Bùi Khiêm chán chường, quăng Palpitation Hotel sang một bên, xem là nơi đốt tiền.
Trần Khang Thác nhắc nhở như vậy lại khiến Bùi Khiêm nghĩ đến dự tính ban đầu thành lập Palpitation Hotel.
Với lại, hai bộ phận Chịu Khổ Travel và Palpitation Hotel cân đối lẫn nhau, cung cấp trải nghiệm chịu khổ đa nguyên, thật sự cũng là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, được! Suy nghĩ này rất tốt, sau khi Chịu Khổ Travel kết thúc, ngươi đi làm đi.”
“Đúng rồi, sau tàu lượn siêu tốc, tạm thời không có dự án nào khác cho Palpitation Hotel, trong lúc chịu khổ ngươi cũng có thể suy nghĩ kỹ, nghĩ xong rồi bảo Hác Quỳnh đi làm phương án, hai người các ngươi làm liền mạch, trong năm nay làm dự án mới.”
Trần Khang Thác gật đầu ngay: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, hiểu rồi.”
Sau khi báo cáo xong, Trần Khang Thác vội theo đội, chuẩn bị.
Tháng này bọn họ đều sẽ tiến hành huấn luyện ở căn cứ đặc huấn này.
Bao Húc đếm xong số lượng, nói với tài xế xong mới chú ý tổng giám đốc Bùi đến.
“Tổng giám đốc Bùi!” Bao Húc vội đến báo cáo.
Chủ yếu là báo cáo về nhân viên huấn luyện bồi dưỡng, căn cứ đặc huấn mới mở.
Bùi Khiêm gật đầu, xét từ điểm này, hắn vẫn cực kỳ tín nhiệm Bao Húc.
Đều để mọi người chịu khổ tốt hơn, mục tiêu và Bao Húc và mục tiêu của Bùi Khiêm khớp đến lạ.
Kiểu người này thường được sự tín nhiệm của Bùi Khiêm, ví dụ như Mạnh Sướng.
Đợi Bao Húc báo cáo xong, Bùi Khiêm bắt đầu đưa ra ý kiến thay đổi về Chịu Khổ Travel.
“Ta cảm thấy Chịu Khổ Travel cần phải thay đổi hai chỗ: Đầu tiên, bắt đầu từ lần báo danh này, phải giới hạn số lượng báo danh của công ty, mỗi lần tối đa ba người, vượt quá thì phải xếp hàng, xếp sang kỳ sau.”
“Chịu Khổ Travel chúng ta hướng về khách hàng, tốt nhất là đừng xuất hiện tình huống một công ty đi chung. Như tình huống của phòng làm việc Thiên Hỏa, có thể vung lưới để bọn họ tự tạo nhóm, nhưng phải là công ty có quan hệ mật thiết với chúng ta mới được, công ty khác không được.”
“Thứ hai, sau này nhân viên bên Đằng Đạt tham gia Chịu Khổ Travel cũng không cần tụ họp thành một đôi, có thể phân tán. Tránh xuất hiện hiện tượng đoàn kết sưởi ấm cho nhau, để bọn họ độc lập hoàn thành khiêu chiến!”
Đương nhiên, Bùi Khiêm cũng chỉ nói suông vậy thôi, mục đích thực tế sẽ phức tạp hơn.
Giới hạn số người báo danh với tư cách công ty, chủ yếu là để ngăn một vài ông chủ công ty dùng kinh phí du lịch có lương để ép số lượng lớn nhân viên vào Chịu Khổ Travel.
Như thế, chẳng phải Chịu Khổ Travel kiếm được tiền sao?
Bùi Khiêm vẫn hy vọng Chịu Khổ Travel có thể tiêu nhiều tiền, khách bên ngoài càng ít càng tốt.
Sau khi thực hiện cách này, nhiều ông muốn sắp xếp nhân viên cấp dưới phải phân chia ra, nhất định thời gian sẽ lệch, sắp xếp khá phiền phức, có thể vài ông chủ sẽ đổi cách team building khác.
Về phần làm loạn, phân tán nhân viên Đằng Đạt trong các nhóm, không phải đẩy vào cùng nhau là để giảm tối đa việc khách hàng khác có được mối quan hệ quan Chịu Khổ Travel.
Nếu tham gia một lần Chịu Khổ Travel có thể biết mấy người phụ trách cốt cán trong Đằng Đạt, thế thì xét từ góc độ có thể có được mối quan hệ thật sự chuyến này quá lời.