Trong biểu cảm của Mẫn Tĩnh Siêu toàn là vẻ bàng hoàng lẫn ngạc nhiên, tuy không dám chắc, nhưng khát khao muốn sống dần chiếm kèo trên.
“Thật ư? Ngươi định làm thế nào?” Mẫn Tĩnh Siêu hỏi.
Trần Khang Thác cười khẽ: “Ngươi xem đi, ta đi giao lưu riêng với anh Bao một phen, đảm bảo hai chúng ta sẽ bình an vô sự, tuyệt đối sẽ chịu khổ ít nhất trong nhóm này.”
Mẫn Tĩnh Siêu cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng trông Trần Khang Thác tràn ngập tự tin, nghĩ lại, lỡ đâu thật thì sao?
Bây giờ ngươi vẫn chưa đến đủ, nên mọi người vẫn đang nói chuyện, chìm trong sự khủng bố khi Chịu Khổ Travel sắp bắt đầu.
Trần Khang Thác tìm cơ hội đến cạnh Bao Húc.
“Anh Bao, Chịu Khổ Travel lần này… xem giao tình của chúng ta ngày trước, có thể xin ngươi thả lỏng, để ta và Mẫn Tĩnh Siêu chịu khổ ít thôi không.”
“Ngươi xem, chúng ta đều phụ trách nghiệp vụ quan trọng, nếu mệt quá thì chẳng phải sẽ làm lỡ việc của tổng giám đốc Bùi sao.”
Trần Khang Thác quyết định ngoại giao trước quân sự sau.
Bao Húc nhướng mày: “Sao có thể? Tổng giám đốc Bùi giao Chịu Khổ Travel cho ta, ta thực hiện công bằng, công ra công, tuy ta rất muốn giúp ngươi, nhưng há chẳng phải sẽ hổ thẹn với sắp xếp của tổng giám đốc Bùi với ta sao?”
Trần Khang Thác cười hờ hờ trong lòng.
Bao Húc này, rõ ràng đang ghi thù!
Vốn dĩ hắn cũng chẳng ôm ấp hy vọng gì lớn, vì nói không chừng người phụ trách khác đã thử cách này từ lâu rồi.
Được, mềm không có tác dụng thì ta cứng.
Trần Khang Thác khẽ ho hai tiếng: “Anh Bao, nói thật, ta đã được tổng giám đốc Bùi cho phép, sau này Palpitation Hotel cũng sẽ đảm nhận vài chức trách của Chịu Khổ Travel, mài giũa tinh thần cho nhân viên, sắp xếp người đến đặc huấn định kỳ.”
“Anh Bao, nói theo lẽ thường, tiện người tiện mình. Bây giờ ngươi thả mẻ lưới, sau này phái nhà ma bên Palpitation Hotel cũng không liên quan đến ngươi.”
“Nhưng nếu ngươi muốn việc chung làm chung, ta cũng sẽ làm theo quy định…”
Bao Húc nhướng mày: “Ồ? Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi yên tâm, hai người là ngươi và Mẫn Tĩnh Siêu, ta sẽ chăm sóc đặc biệt! Tổng giám đốc Bùi nói, các ngươi là người phụ trách của Đằng Đạt, càng phải làm gương cho người khác!”
Trần Khang Thác chấn động: “Ngươi… ngươi không sợ…”
Bao Húc cười ha ha: “Sao, ngươi tưởng nhà ma dọa được ta? Lúc mới làm Palpitation Hotel, ta và Lý Nhã Đạt, Lâm Vãn, Hác Quỳnh cũng đi khảo sát mấy nhà ma cỡ lớn bệnh viện tâm thần Fog Hill.”
“Chẳng phải ngươi cũng ở đó sao? Quên rồi?”
Trần Khang Thác thoáng sững sờ, hắn thật sự quên vụ này.
Bây giờ nhớ lại, thật vậy! Lúc đầu đi khảo sát là bốn nam hai nữ, hắn và Hác Quỳnh ở một căn nên bất giác bỏ qua Bao Húc.
Bao Húc từng trải nghiệm nhà ma!
Nhưng Trần Khang Thác nghĩ lại rất nhanh: “Hờ, đã vậy, anh Bao ngươi cũng nên nhớ lúc đó ngươi bị nhà ma dọa mặt mày trắng bệch, chân bị chuột rút nhỉ? Ngươi thật sự dám đi đến Palpitation Hotel cảm nhận lần nữa?”
Bao Húc cười ha ha: “Palpitation Hotel ta đã có sức miễn dịch rồi, có thể thích ứng rất nhanh, ngươi đừng lấy cái này ra dọa ta, tính sai rồi.”
Trần Khang Thác tỏ ý không phục: “Tổng giám đốc Bùi cho ta quyền hạn, để ta chuẩn bị làm dự án mới cho Palpitation Hotel! Ngươi không sợ ta lại làm nhà ma mới sao?”
Bao Húc cười ha ha: “Không phục ngươi thử xem? Xem ngươi không chịu nổi trước hay ta không chịu nổi trước. Nói cho ngươi biết, đừng hòng kì kèo trả giá với ta!”
“Ngươi và Mẫn Tĩnh Siêu đều phải luyện thêm!”
Trần Khang Thác: “Mẹ nó, ta…”
Bao Húc nhìn Tát Tử Nhiên: “Người chưa đến đủ, diễn thử trước cho những người khác xem! Nhân viên Đằng Đạt, làm mẫu chút!”
Trần Khang Thác hốt hoảng: “Ài, anh Bao, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…”
Bao Húc nghiêm túc nói: “Chuẩn bị!”
Mẫn Tĩnh Siêu ở cách đó không xa cẩn thận quan sát, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Hình như thấy kịch bản này ở đâu rồi…”
Trần Khang Thác hai người đàn ông vạm vỡ kéo đi thay đồ luyện tập, nói to: “Bao Húc ngươi đợi đấy, dự án mới của Palpitation Hotel làm xong ta sẽ sắp xếp cho ngươi đầu tiên!”
Người của phòng làm việc Thiên Hỏa liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cảnh này vô cùng lạ lẫm.
Đây là thế giới của kẻ mạnh Đằng Đạt sao?
Xem mà chẳng hiểu gì, nhưng vẫn cảm thấy chấn động!
Thứ hai, ngày 4 tháng 3.
Bùi Khiêm ngồi thư giãn trên ghế trong phòng làm việc, nghe mấy người Eric và Mạnh Sướng báo cáo tiến triển thu mua công ty Finger cho mình trong cuộc gọi vượt đại dương.
Nói tóm lại, tổng thể vẫn xem như thuận lợi.
Tập đoàn Dayak đã quyết định muốn bán đứt công ty Finger, thế thì thật lòng muốn bán, muốn nhanh chóng thoát thân, đương nhiên sẽ phối hợp hết khả năng.
Đối với chuyện tập đoàn Đằng Đạt chia kỳ chuyển khoản, tập đoàn Dayak cũng không để ý, dù sao thì chắc chắn tiền là một phần không thể thiếu, tập đoàn Đằng Đạt cũng không thể bùng được. Với lại mọi người đều biết Đằng Đạt là mô hình xoay vòng cao, một khoản tiền lớn như vậy, lấy ra một lần cũng thật sự không thực tế.
Nhưng đối với công ty Finger, tình huống hơi phức tạp.
Cấu tạo cấp cao của công ty Finger hơi phức tạp, lúc đối diện với chuyện này, đương nhiên phản ứng cũng khác nhau.
Kiểu thứ nhất là nhảy dù từ tập đoàn Dayak, ví dụ như Eric trước đó là kiểu này, sau này có thể sẽ rời công ty Finger, về tập đoàn Dayak nếu muốn, thái độ của mấy người này giống với tập đoàn Dayak, việc công làm chung, chỉ đi lướt qua thôi;
Kiểu thứ hai là kiểu như Chretien, cấp cao xuất thân từ nhà thiết kế hoặc kỹ thuật, thái độ bọn họ khá phức tạp, về mặt cảm xúc thị hơi chống đối, nhưng đã đổi ông chủ rồi thì cũng chỉ có thể chấp nhận;
Kiểu thứ ba là cấp cao có cổ phần, có thực quyền như Charles, bọn họ không muốn chấp nhận sự thật này, ắt sẽ nghĩ trăm mưu nghìn kế để ngăn Đằng Đạt, không muốn để mình trở thành kẻ phụ thuộc, hy vọng có thể đàm phán với Đằng Đạt, giới hạn lớn nhất là nắm quyền tự chủ quản lý công ty.
Bên tập đoàn Dayak đã vào giai đoạn lưu trình rồi, nhưng sau khi thu mua làm sao có thể hấp thu công ty Finger vào hệ thống Đằng Đạt, đây là vấn đề nghiêm trọng nhất hiện tại.