Bây giờ tổ bốn người này có hai lựa chọn, một là về nước, dù sao thì trong tập đoàn Đằng Đạt bọn họ vẫn đảm nhiệm các kiểu chức vụ, vẫn có nhiều chuyện phải xử lý, hoặc là đi Mỹ, đi tiếp quản, cải tạo công ty Finger.
Đương nhiên, tiếp quản và cải tạo thì ai đi cũng được, lúc nào đi cũng được, dù không đi, để công ty Finger tiếp tục tự lo lấy cũng được.
Cụ thể chọn thế nào vẫn phải xem Bùi Khiêm đưa ra ý kiến thế nào.
Sau khi nghe mọi người báo cáo xong, Bùi Khiêm trầm ngâm một chốc, hỏi: “Charles không phối hợp lắm?”
Eric gật đầu: “Đương nhiên, đây là chuyện trong dự liệu.”
“Vốn dĩ suýt nữa hắn đã thành chủ nhân thật sự của công ty Finger, với lại trong mấy năm này hắn dựa vào chuyện hành vốn của công ty Finger có thể khiến tiền của mình tăng cả trăm lần, kết quả đến bước cuối cùng lại bị Đằng Đạt hớt tay trên, nhất là trước đó hắn đã nghĩ cách ép giá mà cuối cùng lại hời cho Đằng Đạt, rõ ràng khiến hắn không thể chấp nhận được.”
“Không những vậy, quyền lực trong nội bộ công ty Finger cũng giảm, dù sao thì tuy trước đó tập đoàn Dayak cũng huơ tay múa chân với công ty Finger, nhưng trên cơ bản chi quản lý phần lợi nhuận, vài thiết kế game cụ thể, sách lược vận hành, cấp cao công ty Finger vẫn có quyền tự chủ.”
“Bây giờ, tập đoàn Đằng Đạt tiếp quản sẽ thu lại quyền lực thuộc về hắn mà hắn đã dự kiến, không thể tiếp tục để hắn làm hoàng đế trong công ty Finger, chắc chắn sẽ hắn vô cùng bực bội.”
“Chắc cách làm của hắn hiện tại là hợp tác với cấp cao khác, nghĩ cách để quản lý cấp cao công ty Finger trông có vẻ đoàn kết như sắt thép, cố gắng tranh quyền vận hành độc lập, tuyệt không để chúng ta nhúng tay vào quá nhiều.”
“Không những vậy, hắn còn muốn nắm cổ phần trong tay, đợi sau này giá cổ phiếu công ty Finger tăng giá, kiếm một khoản toa, bù lại thiệt hại trước đó.”
Bùi Khiêm không hỏi cười nhạt.
Thiệt hại trước đó? Thiệt trước đó đâu ra.
Chắc Charles sẽ không cảm thấy có thể thành công mua lại công ty Finger, bị Đằng Đạt hớt tay trên là thiệt hại đấy chứ?
Cũng đúng, tư bản nghĩ vậy, không kiếm được tiền thì là thiệt rồi.
Xem ra, nội bộ công ty Finger vẫn có rất nhiều người ngoan cố, nếu công ty khác tiếp quản công ty này, ắt sẽ rất khó khăn.
Vì kế hoạch thu mua của công ty khác chắc chắn đều phải xem kỹ tương lai của công ty, hy vọng nó tiếp tục kiếm tiền cho mình.
Muốn đề nó tiếp tục kiếm tiền, thế thì cấp cao của công ty cũ ắt phải được tôn trọng và có quyền tự chủ, không thể huơ tay múa chân, tự nhiên đâm ngang.
Nếu không, thật sự ép những cấp cao hiểu về tình hình công ty nhất phải đi, thả một đám bên mình nhảy dù sang, kết quả cuối cùng là tính một đằng ra một nẻo, càng khiến công ty tụt dốc nhanh chóng, thậm chí sụp đổ.
Nên, để khiến công ty thu mua có thể tiếp tục kiếm tiền, sau khi thu mua sẽ cẩn trọng, sẽ an ủi mấy cấp cao này, nói với bọn họ, quyền lực nên có sẽ không thiếu, kiếm tiền sẽ có nhiều hơn, các ngươi tiếp tục nghiêm túc làm việc, chúng ta hợp tác quang minh, tương lai tiền đồ vô lượng.
Cũng vì nguyên nhân này, lúc cấp cao công ty bị thu mua thường hợp tác với nhau để duy trì địa vị và quyền lực của mình, cố gắng đòi quyền tự chủ cao nhất có thể từ công ty mẹ.
Đây cũng là chuyện thường thấy.
Nếu như công ty mẹ cảm thấy quét sạch mấy cấp cao này sẽ không ổn, thế thì chỉ có thể bị ép thỏa thuận, tạm thời chấp nhận điều kiện của mấy người này, sau đó từ từ lên kế hoạch, sau khi điều kiện chín muồi sẽ từ từ xoay chuyển.
Nhưng rất tiếc, đám người công ty Finger gặp phải Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm mua công ty Finger vì kiếm tiền sao?
Không phải.
Sau khi thu mua chỉ hy vọng công ty Finger tiếp tục kiếm tiền sao?
Không.
Dù thả hết mấy cấp cao này, có thiệt hại gì cho Bùi Khiêm không?
Hoàn toàn không có.
Đã vậy, vì sao mấy người này lại nghĩ mình có tư cách nói điều kiện?
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này, ba người khác về, Eric ngươi đến công ty Finger, tiếp quản CEO.”
“Nếu mấy cấp cao này nghe lời, thế thì thôi, tiếp tục giữ bọn họ lại, nếu không nghe lời, thậm chí hợp tác với nhau muốn gạt ngươi ra, thế thì ngươi cứ loại!”
“Kế tiếp ta vẫn có chuyện phải làm, không cho phép nội bộ công ty Finger xuất hiện tiếng phản đối nào.”
“Về phần những người nắm giữ cổ phần như Charles…”
“Nói cho bọn họ biết, tranh thủ hiện tại bán hết cho Đằng Đạt, chúng ta có thể thu lại tăng thêm 10%. Nếu không bán, sau này giá cổ phiếu công ty Finger giảm mạnh, đến lúc đó đừng trách ta không báo trước cho bọn họ.”
Rõ ràng bốn người bên kia đầu dây hơi ngạc nhiên.
Giá cổ phiếu công ty Finger vẫn tiếp tục giảm?
Sao mà được?
Phải biết rằng, Charles náo loạn mấy lần, khiến người chơi oán giận phàn nàn, giá cổ phiếu công ty Finger hiện tại đã ở mức thấp lịch sử.
Sau khi biết công ty Finger được Đằng Đạt thu mua, giá cổ phiếu sẽ tăng lên, nhưng biên độ tăng có hạn.
Tăng là vì Đằng Đạt quyết đoán ra tay, để thị trường tư bản có niềm tin với công ty Finger: Chí ít Đằng Đạt xác nhận giá trị của công ty Finger.
Trong thị trường game MOBA, Đằng Đạt hiểu rõ nhất, bọn họ muốn công ty Finger, có thể thấy cổ phiếu thấp.
Mà biên độ tăng có hạn, là vì bây giờ Đằng Đạt chưa tiết lộ cách xử lý công ty Finger.
Mọi người cũng đang đoán, cuối cùng Đằng Đạt muốn chơi trò giằng co, hóa đồ nát thành đồ xịn, xây dựng công ty Finger thành gã khổng lồ thì sao? Vẫn giấu công ty Finger trong tuyết, làm bước đệm cho GOG?
Sự chênh lệch giữa hai tính khả năng này quá lớn, nên thị trường tư bản vẫn đang chờ tín hiệu của Đằng Đạt, không muốn hành động hấp tấp.
Mà trong tình huống này, tổng giám đốc Bùi đã nói cổ phần của công ty Finger vẫn sẽ tiếp tục tụt dốc?
Đây chẳng phải tự mình thu hẹp tiền tài của mình sao?
Công ty Finger vừa mới tiêu một tỷ đô mua!
Nước cờ này thật sự khiến người ta không đoán được.
Trong bốn người này, Mạnh Sướng cực kỳ chấn động, thậm chí chấn động đến mức đổ mồ hôi lạnh.