Đây gọi là vẽ mắt cho rồng, là sự thần kỳ sửa nát thành lành!
Một bậc thầy chân chính có thể biến một tác phẩm xuất sắc thành thần tác bằng thao tác trông có vẻ đơn giản, thậm chí hơi loạn.
Thậm chí Vu Phi còn cảm thấy, mình ở lại tiếp tục làm game này là chính xác.
Có thể đích thân trải nghiệm chuyện này thì quá ư là hời!
Bế quan làm việc có tác dụng gì, chỉ gõ thêm nhiều chữ mà thôi. Có thể theo tổng giám đốc Bùi, lại có thể học được kỹ năng thiết kế game cao thâm thế này, biết được nhiều chuyện xuất sắc thế này.
Vu Phi nghĩ, nếu ngày nào đó mình cũng bị đào thải, rời khỏi bộ phận game Đằng Đạt, thế thì há chẳng phải đi viết văn học mạng sẽ vô địch thiên hạ luôn sao?
Nên hắn lại từ bỏ suy nghĩ từ chức, quyết định nghiên cứu phát triển game “Tương Lai Ngươi Chọn” này xong rồi tính.
Thần tác thế này, nếu có thể do mình làm, thật sự quá đỉnh!
Thật sự sau khi suy nghĩ thông suốt, Vu Phi bắt đầu viết kịch bản.
Lần này “Tương Lai Ngươi Chọn” làm game và quay phim điện ảnh cùng lúc, do game Đằng Đạt game Thương Dương, phòng làm việc Phi Hoàng cùng nhau phụ trách, mỗi bên thực hiện việc riêng.
Trong đó, Vu Phi phụ trách sườn cốt truyện là chính, hỗ trợ cho game và phim điện ảnh; Diệp Chi Chu phụ trách thiết kế cách chơi của game, mà Chu Tiểu Sách thì phụ trách quay phim điện ảnh.
Vu Phi phải chỉnh hai câu chuyện cho mượt mà rõ ràng, hoàn thiện các chi tiết, trong thời gian này phải giữ liên lạc với hai người Diệp Chi Chu và Chu Tiểu Sách.
Nhóm ba người hợp sức, đảm bảo game và phim điện ảnh đều có thể phát triển theo hướng tổng giám đốc Bùi yêu cầu.
Ngoài ra, Vu Phi cũng sẽ kết hợp hai câu chuyện khác nhau này thành một quyển sách, cũng là tiểu thuyết chính thức của “Tương Lai Ngươi Chọn”.
Vốn dĩ sách của hắn cũng là đề tài Cyberpunk, bây giờ chỉ mới mở đầu, vẫn chưa viết quá sâu nên chỉnh sửa lại cũng rất tiện.
Vu Phi định ghép hai câu chuyện này vào dàn ý câu chuyện mình đã có, rồi kết hợp với thế giới quan “phản kháng Đằng Đạt” tổng giám đốc Bùi đưa ra. Như vậy, đề tài có thể chọn sẽ vô cùng phong phú.
Đương nhiên, sau khi ghép vào, cả dàn ý câu chuyện cũng sẽ không giống văn học mạng truyền thống.
Nhưng cũng không hề gì, Vu Phi cảm thấy chuyện thế này không cần thiết làm quá cứng nhắc, máy móc. Văn học mạng thì sao? Độc giả văn học mạng cần không phải là lối mòn mà là câu chuyện hay.
Quy tắc sáng tác văn học mạng không phải không thể thay đổi, nó có thể phá vỡ, chỉ cần có thể đưa ra nội dung đủ hay là được.
Vu Phi rất có lòng tin trong việc này, nhanh chóng gõ phím, cảm thấy hiệu suất làm việc của mình lại tăng như bay.
...
Cùng lúc này, Chu Tiểu Sách cũng đang nghiên cứu ý kiến của Diệp Chi Chu với Hoàng Tư Bác ở bên phòng làm việc Phi Hoàng.
Tuy Hoàng Tư Bác quay phim điện ảnh không bằng Chu Tiểu Sách, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ nhà thiết kế game, cũng rất hiểu về game.
Vu Phi có thể hiểu rõ lý do, đương nhiên Hoàng Tư Bác còn hiểu ra nhanh hơn.
Mà sau khi Chu Tiểu Sách nghiên cứu gợi ý của Diệp Chi Chu kỹ lưỡng cũng phát hiện ra chỗ tinh túy của nó.
Sau khi hai người thảo luận cũng hiểu rõ dụng ý của tổng giám đốc Bùi.
Chu Tiểu Sách cảm thán: “Tuy ý kiến kia của ta trông có vẻ ổn, nhưng nghĩ kỹ thì sẽ cảm thấy có vấn đề nhất định.”
“Lúc đó ta toàn nghĩ đến cảnh lớn, cảnh chiến tranh, muốn nhân vật chính bước từng bước đến đi về phía ‘phi nhân loại’ để chống lại Đằng Đạt, bị cách tư duy của bản thân bẫy.”
“Thật ra nghĩ cẩn thận thì chẳng phải cái này phát triển game sẽ hợp hơn sao?”
“Làm cảnh chiến tranh phải tiêu rất nhiều kinh phí và hiệu ứng đặc biệt, với lại, xem mấy cảnh chiến tranh này trên phim điện ảnh, nào có đã bằng đích thân làm nhân vật chính chiến đấu trong game?”
“Nhân vật chính thay đổi bản thân từng bước một, thể hiện trong phim điện ảnh sẽ rất nhạt, nhưng trong game thì có thể thể hiện rất sâu sắc. Vì sau khi nhân vật chính cải tạo bản thân, người chơi có thể cảm nhận được một cách trực quan qua việc nhân vật chính thăng cấp lực chiến, còn có thể ảnh hưởng đến cách chơi chiến đấu của game.”
“Người chơi bất giác lún sâu vào việc thăng cấp thực lực này, nên cuối cùng lúc nhân vật chính mơ hồ trên sân thượng, người chơi mới cảm thấy đồng cảm, mới phải chịu tra vấn.”
“Điều này vô cùng phù hợp với cách làm ‘phá vỡ bức tường thế giới ảo’ tổng giám đốc Bùi thích.”
“Mà nhân vật chính bị bắn thành pháo hoa giữa không trung… người chơi rất khó đồng cảm được, ngược lại, nếu đặt trong phim điện ảnh, khán giả sẽ xem với góc độ khách quan, sẽ thích hợp hơn.”
“Ý kiến này của Diệp Chi Chu hợp quay phim điện ảnh hơn.”
“Vì điều quan trọng trong ý kiến này không nằm ở kịch võ mà là văn chương. Một tên du côn lớn lên ở đầu đường xó chợ, đến cuối cùng sức chiến đấu cũng không mạnh lắm, kết cục câu chuyện thế này không nằm ở chiến đấu hay thăng cấp mà tập trung vào nhân vật.”
“So với cảnh cảnh chiến tranh, dùng chi tiết cuộc sống thế giới Cyberpunk để quay phim điện ảnh sẽ hợp hơn, vì chúng ta có thể dùng bối cảnh tinh xảo thay cho hiệu ứng đặc biệt. Đây là ưu thế của phim điện ảnh so với game.”
“Phim điện ảnh sẽ mang đến cho khác giả cảm giác riêng biệt, sẽ không hoàn toàn nhập vai vào nhân vật mà xem xét dưới góc độ khách quan.”
“Khán giả thấy nhân vật chính bò lên từ đầu đường xó chợ, để đạt được mục tiêu mà không từ thủ đoạn, cuối cùng lại tay trắng hoàn tay trắng.”
“Đặt vào trong game, có thể người chơi sẽ không chấp nhận, vì bọn họ nhập vai nhân vật chính, nghĩ bản thân cố gắng lại chẳng nhận được gì; Nhưng đặt nó trong phim điện ảnh, khán giả sẽ xem theo góc độ của khách quan, rất dễ chấp nhận, nhìn xuống nảy sinh cảm giác bi thương.”
“Nên, tổng giám đốc Bùi đã thay đổi, đơn giản là nét bút của thần!”
“Nếu chúng ta cứ ôm khư khư ý của bản thân, thế thì game và phim điện ảnh làm ra chỉ là tác phẩm hay bình thường thôi.”