Cái này cần có sự sắp xếp của người cấp cao hơn.
Nên, mấy người phụ trách này đều đang nói về suy nghĩ của mình trong nhóm, ải trước ai sau tranh cãi không nghỉ.
Hoàng Tư Bác cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Chuyện này không phải nên giao cho tổng giám đốc Bùi sao? Các ngươi thảo luận thế này, hiệu quả quá thấp Chẳng bằng để tổng giám đốc Bùi cầm đao chém loạn, đưa ra tuyến thời gian, mọi người cũng thúc tiến theo tuyến thời gian là được.”
Tiêu Bằng của quán cà phê Internet Netfish đáp: “Ngươi nghĩ chúng ta không tìm sao? Ban đầu chúng ta đã đi tìm rồi! Nhưng không tìm được tổng giám đốc Bùi!”
Hoàng Tư Bác sững sờ: “Không đúng, thứ năm tuần trước, tổng giám đốc Bùi vẫn mở họp với chúng ta, sắp xếp chuyện game mới mà? Sao không tìm được?”
Tiêu Bằng: “Sao ta biết? Nhưng thật sự không tìm được người. Thứ hai mấy người phụ trách chúng ta đến văn phòng tổng giám đốc Bùi, kết quả tổng giám đốc Bùi không ở đó.”
“Chúng ta gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Bùi, không được thì gọi điện, nhưng đều không có phản hồi gì.”
“Chúng ta rất lo lắng, sau đó đi hỏi trợ lý Tân, kết quả…”
Hoàng Tư Bác vội truy hỏi: “Kết quả sao?”
Tiêu Bằng dừng lại một lúc mới đáp, rõ ràng hơi cạn lời: “Trợ lý Tân nói tổng giám đốc Bùi đang bế quan.”
Hoàng Tư Bác không khỏi thấy hoang mang: “Bế quan? Bế quan tìm cách phá thế cục sao?”
Tiêu Bằng: “… Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, kết quả trợ lý Tân nói, tổng giám đốc Bùi đang bế quan viết luận văn tốt nghiệp.”
Hoàng Tư Bác nhìn trò chuyện trên màn hình, rơi vào trầm tư một lúc lâu.
Mẹ bà…
Vừa nghe nói tổng giám đốc Bùi bế quan, còn tưởng vì chuyện lớn gì.
Thật sự, trong giai đoạn này xảy ra quá nhiều chuyện lớn, ví dụ như GOG và IOI hợp nhất, ví dụ như mấy công ty lớn thành lập “liên minh chống Đằng Đạt” rồi ví dụ như thiết kế chi tiết game và phim điện ảnh…
Nếu tổng giám đốc Bùi bế quan vì chuyện nào đó, Hoàng Tư Bác sẽ không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng bế quan chỉ vì luận văn tốt nghiệp?
Quỷ gì đây!
Tổng giám đốc Bùi thật sự quá mạnh rồi, đến mức nhiều người vô thức quên mất chuyện hắn vẫn là một sinh viên năm tư.
Nhưng vấn đề ở chỗ, với năng lực của tổng giám đốc Bùi, chẳng phải tùy tiện viết một xíu luận văn tốt nghiệp là được sao?
Chuyện bé tí thế này mà cũng phải bế quan?
Huống chi, dựa vào địa vị và thân phận hiện tại của tổng giám đốc Bùi, dù thôi học luôn cũng có sao? Chẳng lẽ ông chủ công ty lớn thế này còn để ý đến vằng tốt nghiệp ngành ban đầu bình thường?
Cảm thấy hình như chuyện này hơi kỳ lạ, rất đối ảo ma.
Hoàng Tư Bác rất cạn lời, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi muốn bế quan bao lâu ngươi biết không?”
Tiêu Bằng: “Theo cách nói của trợ lý Tân, chí ít bên quan đến ngày 10 tháng sau. Nhưng… trợ lý Tân cũng nói rồi, tổng giám đốc Bùi bế quan, nên cũng hoàn toàn không nhận tin tức bên ngoài, sẽ không giao lưu với chúng ta.”
“Nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho chuyện tệ nhất, nói cách khác là không được sự giúp đỡ nào từ tổng giám đốc Bùi.”
Bế quan đến ngày 10 tháng sau…
Hoàng Tư Bác không khỏi thấy hơi lo lắng.
Tuy bên ngoài trông có vẻ chỉ là thời gian một tháng, nhưng trong thương chiến, thời gian là tính mạng.
Thời gian một ngày đã vô cùng quý giá rồi, huống chi là một tháng?
Rất nhiều cuộc khủng hoảng truyền thông cần công ty đưa ra phương án giải quyết ổn thỏa trong thời gian một hai tiếng, càng nhanh càng tốt; Mà nguyên nhân nhiều công ty theo 996, cũng thật sự cũng có một phần nguyên nhân thương nghiệp cạnh tranh quá dữ dội, ắt phải tranh thủ từng giây.
Nói về game, hai game tương tự, lên sóng sớm một tháng hoặc muộn một tháng, vận mệnh sẽ hoàn toàn khác nhau.
Tổng giám đốc Bùi bế quan một tháng, rất có khả năng trong một tháng này, các bộ phận của Đằng Đạt không có được chỉ thị nào nữa, cần phải tự giải quyết nguy cơ hiện tại.
Trong thời gian một tháng, cũng có thể khiến Đằng Đạt tích lũy hoàn cảnh xấu cực lớn.
Theo lẽ thường, nặng nhẹ thế nào, tổng giám đốc Bùi không phân biệt rõ ràng được sao?
Một bài luận văn tốt nghiệp bình thường lại khiến tổng giám đốc Bùi vắt hết óc một tháng sao?
Cứ cảm thấy hai đáp án này đều là “không”.
Đã vậy…
Đột nhiên Hoàng Tư Bác có ý gì đó, đáp: “Ta thấy các ngươi quan tâm lo lắng quá, ý đồ của tổng giám đốc Bùi rõ ràng thế này, các người cũng không nhìn ra sao?”
Khi những người phụ trách thảo luận trong nhóm trò chuyện dần yên tĩnh lại, hỏi: “Câu nói này có ý gì?”
Hoàng Tư Bác giải thích: “Các người nghĩ cho kỹ, tổng giám đốc Bùi có tin tức rất nhạy, có nhiều kế sách, hắn không biết những công ty lớn khác bắt tay nhay nhằm vào Đằng Đạt sao?”
“Đã biết rồi thì tổng giám đốc Bùi có vì một bài luận văn tốt nghiệp mà không quan tâm đến Đằng Đạt không?”
“Các ngươi nghĩ cho kỹ, mỗi lần có nguy cơ trong quá khứ, có lần nào không phải tổng giám đốc Bùi đã hoàn thành thế cục, lừa kẻ địch vào vòng vây của mình?”
“Tổng giám đốc Bùi từng thất sách sao?”
Câu hỏi này khiến những người phụ trách khác đều sững sờ.
Vâng, tổng giám đốc Bùi phạm phải lỗi cấp thấp thế này từ bao giờ?
Chắc chắn tổng giám đốc Bùi đã nắm được tin tức rồi. Dựa vào năng lực bố trí của tổng giám đốc Bùi, không thể bỏ đi một cách vô trách nhiệm như vậy.
Tiêu Bằng: “Ý ngươi là… tổng giám đốc Bùi thật sự đã đưa ra chỉ thị, có điều chúng ta đều không phát hiện ra?”
Hoàng Tư Bác trầm mặc chốc lát, đáp: “Chưa chắc.”
Mọi người: “...”
Hoàng Tư Bác vội giải thích: “Ý của ta là, hành động của tổng giám đốc Bùi bây giờ có hai khả năng.”
“Kiểu thứ nhất là tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp xong rồi, biết sớm muộn gì liên minh chống đối Đằng Đạt cũng thất bại, nên chẳng hoảng loạn chút nào.”
“Kiểu thứ hai là tổng giám đốc Bùi cố ý viện cơ viết luận văn không xuất hiện nữa, muốn xem thử trong trạng thái “rồng mất đầu” mọi người có thể giữ vững lý trí, duy trì tỉnh táo, tự phân tích thế cục, nghĩ ra cách đối phó, giải quyết nguy có lần này không.”