Quán cà phê internet Netfish sơn trang Minh Vân.
Bùi Khiêm đang cùng hai người Mã Dương và Trương Nguyên đi khảo sát địa điểm mở nhà hàng hạng sang mới.
Thực ra lúc trước hắn đã dạo một vòng các cửa hàng xung quanh, cũng biết được đại khái tình hình buôn bán ở đây rồi.
Tóm lại là rất vắng vẻ nên tổng giám đốc Bùi rất hài lòng.
Vốn dĩ xung quanh sơn trang Minh Vân có quy hoạch một vài cửa hàng nhưng do nơi đây không sầm uất, tỉ lệ vào ở biệt thự cũng không cao, rất nhiều cửa hàng căn bản không hồi được vốn vì ít khách nên thi nhau đóng cửa.
Bây giờ rất nhiều cửa hàng có giá thuê rất rẻ, đa số chỉ cần tốn 70% giá bình quân toàn thành phố là có thể thuê được rồi.
Mấy hôm trước Bùi Khiêm đã nhắm được hai ba cửa hàng đều khá gần quán cà phê internet Netfish sơn trang Minh Vân rồi.
Mấy cửa hàng đó đều có một vài điểm chung: thứ nhất là rất rộng rãi, diện tích lớn, phù hợp với nhu cầu mở liên hoan team building quy mô lớn của tổng giám đốc Bùi; thứ hai là đều nằm giữa một dãy cửa hàng đã đóng cửa, khung cảnh xung quanh vô cùng vắng vẻ, bình thường sẽ không ai chú ý tới; thứ ba là giao thông không thuận tiện lắm.
Xung quanh có rất nhiều chỗ đỗ xe nhưng sau khi đỗ xe mà muốn đến quán thì còn cách một đoạn.
Thế nên hôm nay Bùi Khiêm định đi xem lần cuối rồi chốt địa điểm, sau đó ký hợp đồng và bắt tay vào sửa chữa.
Nếu thuận lợi chắc tháng sau có thể dẫn công nhân viên tới đây ăn đại tiệc đầu tiên rồi.
Trương Nguyên vẫn yên lặng đi theo sau tổng giám đốc Bùi và Mã Dương. Hắn cảm thán tổng giám đốc Bùi làm việc đúng là càng ngày càng bất ngờ.
Việc chọn địa điểm để mở nhà hàng thực sự nằm ngoài tưởng tượng...
Lúc mới nghe nói tổng giám đốc Bùi muốn mở nhà hàng hạng sang, Trương Nguyên còn rất cao hứng. Hắn cảm thấy cuối cùng lần này mình cũng có cùng ý tưởng với tổng giám đốc Bùi rồi.
Đến lúc đó Takeaway Netfish phục vụ việc ăn uống hằng ngày và thị trường bình dân. Mở thêm một thương hiệu ẩm thực cao cấp nữa vừa hay có thể bù trừ cho nhau, vậy chẳng hay quá à!
Theo cách nghĩ của Trương Nguyên, mở nhà hàng hạng sang ở trung tâm thành phố chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh, đông như trẩy hội!
Song nước đi tiếp theo của tổng giám đốc Bùi khiến hắn không thể hiểu nổi.
Vậy mà tổng giám đốc Bùi lại chọn địa điểm hẻo lánh như khu vực xung quanh cửa hàng sơn trang Minh Vân?
Sơn trang Minh Vân ở rìa Đông Nam thành phố Kinh Châu, vốn đó đã là vị trí xa trung tâm lắm rồi.
Nếu mở nhà hàng ở trung tâm nội thành thì còn có thể tỏa ra khắp thành phố Kinh Châu. Dù ở vùng ngoại thành xa xôi cũng chỉ mất khoảng một tiếng để lái xe đến trung tâm thành phố thôi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không tắc đường.
Nhưng giờ nhà hàng thì mở ở vùng ven Đông Nam thành phố Kinh Châu trong khi thành phố lại ở phía bắc. Khách ở phía tây muốn ăn cơm lại phải lái xe qua cả thành phố Kinh Châu, có khi phải mất hơn một tiếng gần hai tiếng.
Sau đó ăn xong lại phải vượt qua giờ cao điểm buổi tối, lái xe thêm hai tiếng nữa để về đến nhà...
Thế thì khiến người ta nghẹt thở mất...
Hơn nữa tình hình buôn bán xung quanh đây thật sự không tốt, chẳng có phương tiện đồng bộ gì cả. Người ta đi cả chặng đường dài tới đây chẳng lẽ chỉ vì ăn một bữa cơm thôi sao?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý.
Nhưng tổng giám đốc Bùi cũng đã nói rõ lý do vì sao lại chọn địa điểm này từ lâu rồi: hắn nhận định khu vực xung quanh cửa hàng sơn trang Minh Vân chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thương nghiệp mới của thành phố Kinh Châu, thế nên đây được coi là đi trước một bước.
Nhìn từ điểm này thì tổng giám đốc Bùi đúng là lời nói đi đôi với hành động.
Nhưng dù Trương Nguyên nhìn kiểu gì cũng không thấy được dấu hiệu nơi này sẽ trở thành trung tâm thương nghiệp mới, càng nhìn lại càng thấy hẻo lánh...
Ba người vừa đi vừa quan sát.
Đột nhiên hai mắt Trương Nguyên tỏa sáng.
Thế mà hắn lại thấy có một cửa hàng đang thi công sửa chữa!
Đó là một cửa hàng hai tầng mặt tiền trông khá khí phái.
Trương Nguyên nhớ rõ lần trước hắn tới nơi này còn đang đóng cửa, cảnh tượng khá vắng vẻ.
Sao mới mấy ngày không gặp mà đã có người tiếp quản rồi nhỉ?
Trương Nguyên đến cửa tùy tiện kéo một anh chàng đang sửa chữa lại hỏi vài câu.
Hỏi xong mới biết thì ra chỗ này muốn mở một quán cafe!
Xem ra là nhắm thẳng vào nguồn khách thu nhập cao ở sơn trang Minh Vân đây mà.
Có thể đoán được chắc chắn quán cafe này sẽ hút mất một lượng khách, gây ảnh hưởng tới công việc làm ăn của quán cà phê internet Netfish. Tính ra thì khoảng cách từ quán này đến khu biệt thự sơn trang Minh Vân cũng gần hơn một chút, đi bộ chừng mười phút đồng hồ là tới.
Nhưng ngược lại nó cũng sẽ khiến nơi này không còn vắng tanh vắng ngắt nữa!
Sắc mặt Tổng giám đốc Bùi vẫn như thường, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đã đến địa điểm dự định đầu tiên.
Điều mà Bùi Khiêm nhìn trúng chính là cửa hàng này vốn nằm giữa một loạt cửa hàng đã đóng cửa. Xung quanh vắng tanh vắng ngắt, giấu nhà hàng vào đây sẽ có tác dụng ẩn giấu hoàn hảo.
Nhưng một cửa hàng lớn gần mặt đường nhất lại đang sửa chữa!
Trương Nguyên đi tới hỏi mới biết ở đây định mở một quán bar, hơn nữa nhìn từ quy mô mặt tiền cùng với mức độ trang hoàng xa hoa thì chắc chắn không phải một quán bar nhỏ!
Trương Nguyên không khỏi nhìn tổng giám đốc Bùi bằng ánh mắt cực kỳ kính nể.
Con mắt thương nhân của Tổng giám đốc Bùi quả là đỉnh của chóp!
Mấy hôm trước hắn vừa bảo tình hình buôn bán ở đây sẽ đột nhiên tăng mạnh, nơi đây trở thành khu kinh doanh hot tiếp theo của thành phố Kinh Châu mà mấy ngày sau lại có người tới đầu tư thật rồi!
Mặc dù trước mắt xung quanh vẫn vắng hoe không ai qua lại nhưng chỉ cần hạ tầng được đồng bộ thì chắc chắn sẽ dần dần trở nên sầm uất.
Đến lúc đó mở nhà hàng hạng sang ở đây, khách cơm nước xong thì vào quán bar uống hai ba chén, bỗng chốc lại có sức hấp dẫn hơn hẳn!