Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299. Ai Vậy, Hại Người Hại Mình! (2)

Chương 299. Ai vậy, hại người hại mình! (2)
Chương 299. Ai vậy, hại người hại mình! (2)

Mắt nhìn của Tổng giám đốc Bùi quả nhiên vẫn sắc bén đến vậy, mọi việc đều nằm trong tính toán của hắn!

Nhưng lúc này khóe miệng Bùi Khiêm lại đang khẽ giật giật.

Ai vậy hả???

Khó khăn lắm ta mới chọn được một nơi hẻo lánh như thế này mà ngươi lại chạy tới quấy rối là sao?

Chỗ này vắng vẻ như thế, ngươi còn ở đây mà rải tiền, vừa mở quán cafe vừa mở quán bar, ngươi không sợ thua lỗ sao?

Ta thua lỗ còn được hệ thống bồi thường chứ ngươi mà lỗ chẳng phải là mất trắng sao?

Hại người hại mình, đúng là thần kinh!

Bùi Khiêm cũng đến cạn lời. Ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngày ngày thua lỗ, vậy mà cũng có người chạy tới góp vui là sao?

Mà quan trọng là xung quanh đây vừa có quán bar vừa có quán cafe, đến lúc đó thật sự có thể sẽ thu hút khách từ sơn trang Minh Vân qua đây.

Giấu nhà hàng hạng sang của mình ở đây rất dễ lộ!

Đến lúc đó người ta uống rượu xong muốn đi dạo xung quanh rồi lỡ đâu lại dạo đến nhà hàng của ta thì phải làm sao?

Vô duyên vô cớ lượng khách lại tăng nhiều đến vậy!

Rốt cuộc là kẻ nào rảnh háng muốn rải tiền ở đây vậy...

Bùi Khiêm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bỗng chốc hắn bừng tỉnh đại ngộ.

À, chắc chắn là cái người lúc trước hỏi thăm tin tức của quán cà phê internet Netfish rồi!

Hắn tưởng tin tức giả của mình là thật rồi!

Rất có khả năng là hắn thực sự tưởng rằng cửa hàng xung quanh sơn trang Minh Vân sắp hot tới nơi rồi nên mới đến đây đốt tiền mở quán, nghĩ rằng sau này có thể kiếm được bộn tiền.

Bùi Khiêm không khỏi cảm thán, người anh em à ngươi hành động nhanh thật đấy...

Tin tức giả chỗ ta vừa mới thả ra không bao lâu mà ngươi đã lập tức mắc câu rồi, ngươi tin tưởng ta tới mức nào vậy...

Vẻ mơ hồ trên mặt Bùi Khiêm rất nhanh đã biến thành nụ cười.

Nếu đã vậy thì cầu còn chẳng được!

Ngươi tới đây đốt tiền mở quán để phân tán lượng khách của quán cà phê internet Netfish chính là thiêu đốt chính mình để chiếu sáng cho ta đó!

Mặc dù ngươi đã gây rắc rối nhất định đối với việc chọn địa điểm cho nhà hàng hạng sang của ta, làm tăng nguy cơ bại lộ nhưng không sao, ta còn chưa quyết định đặt quán ở đâu, đổi chỗ khác là được mà!

Bùi Khiêm trực tiếp bỏ qua địa điểm ban nãy, tiếp tục đi về phía trước.

Mã Dương lập tức đuổi theo còn Trương Nguyên thì thấy hơi mơ hồ. Hắn nhìn qua quán bar đang sửa chữa rồi lại quay sang nhìn tổng giám đốc Bùi vừa dứt khoát rời đi, không biết mình nên đi theo hướng nào.

Sững sờ một hồi hắn mới chạy chậm hai bước đuổi theo.

Thế là sao?

Bên này nhiều cửa hàng chẳng phải là càng tốt cho nhà hàng của chúng ta hơn sao? Không phải nên quyết định địa điểm này luôn sao?

Sao tổng giám đốc Bùi không quay đầu một cái đã đi thẳng thế?

Mặc dù bụng đầy nghi ngờ nhưng hắn không dám hỏi nhiều mà chỉ yên lặng theo sau.

Bùi Khiêm vừa đi vừa nhìn, đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ.

Xung quanh đây tự nhiên lại có vài cửa tiệm đều đang sửa sang. Nếu vậy việc mở nhà hàng hạng sang ở đây có khả năng cao sẽ làm tăng nguy cơ bị lộ.

Cho nên hiện tại những địa điểm hắn ưng ý mấy hôm trước đều phải gạch bỏ hết.

Bùi Khiêm cứ thế bước đi, vô tình hắn lại đi tới khu vực cạnh khu biệt thự sơn trang Minh Vân.

Nhìn biệt thự như ẩn như hiện phía xa xa lưng chừng núi, Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.

Sơn trang Minh Vân vốn dĩ chính là một khu biệt thự được xây dưới chân một ngọn núi nhỏ vô danh ở ngoại ô thành phố Kinh Châu (hoặc có lẽ nên gọi là đồi đất nhỏ). Phần lớn biệt thự đều nằm dưới chân núi nhưng cũng có một vài căn nằm lưng chừng núi, chúng cũng chính là “biệt thự đỉnh núi”.

Nhưng theo như Bùi Khiêm biết thì khu biệt thự sơn trang Minh Vân khá ế ẩm, nhất là những căn khuất lưng chừng núi thì lại càng ế.

Về phần tại sao nó ế thì chủ yếu có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là vì biệt thự gần như không có giá trị đầu tư vì tổng giá trị quá cao, ít ai đủ tiền để mua nhà ở đây lắm.

Sơn trang Minh Vân là khu biệt thự ngoại ô, nếu muốn mua nhà ở đây thì ít nhất người ấy cũng phải có một căn biệt thự ngang giá đó trong nội thành. Hơn nữa hầu hết mọi người đều không muốn sống ở khu vực ngoại thành.

Nếu như mua xong chỉ dùng để nghỉ phép, thỉnh thoảng mới tới ở thì giá trị sử dụng lại quá thấp.

Vậy nên sau khi mua về rất dễ phí tiền, trừ khi là loại nhà giàu cực kỳ thừa tiền coi biệt thự đơn giản chỉ là món hàng tiêu dùng chứ người có tiền bình thường sẽ không mua nhà ở đây đâu.

Thứ hai là do mấy căn biệt thự đỉnh núi của sơn trang Minh Vân đều bắt chước biệt thự trên núi ở nước ngoài. Tất cả các căn đều do kiến trúc sư thiết kế riêng kèm theo trang trí nội thất nên có giá đắt hơn biệt thự dưới chân núi.

Thậm chí còn xây một hồ bơi vô cực giữa sườn núi, trông vô cùng xa hoa.

Cho nên sau khi mở bán, phần lớn mọi người đều không mua.

Một mặt là vì giá bình quân quá cao, một mặt là do người giàu mua biệt thự đều có yêu cầu đặc biệt đối với việc trang hoàng. Một vài người chính vì không vừa mắt với phương án của nhà thiết kế, họ muốn tự sáng tạo cơ.

Ý tưởng trang trí của rất nhiều kẻ có tiền đúng là một lời khó nói hết, như kiểu giữa kiến trúc Baroque lại đặt bàn bát tiên, biệt thự kiểu Pháp mà đồ đạc lại làm bằng gỗ lim, ngoài cổng biệt thự kiểu Địa Trung Hải lại đặt sư tử bằng đá, trong sân làm hòn non bộ, đào ao cá chép, biệt thự kiểu Trung lại theo phong cách tân cổ điển châu Âu...

Đây chỉ là mấy ví dụ phổ biến.

Rất nhiều người có tiền sau khi mua biệt thự, chuyện đầu tiên họ làm chính là đập tường đập viện thay đổi ngoại hình, trực tiếp biến căn biệt thự do nhà thiết kế xây xong thành nhà tự xây rồi còn đòi xây thêm đống công trình trái phép.

Dẫu sao không phải tất cả người giàu đều có con mắt thẩm mỹ cao nhưng chắc chắn tất cả người giàu đều có những yêu cầu đặc biệt đối với biệt thự.

Hết chương 299.
Bình Luận (0)
Comment