Chắc chắn hắn sẽ đợi đến lúc chuyện này đến nút cao trào, người chơi và người ủng hộ cùng cực, liên minh chống Đằng Đạt tưởng mình thấy được ánh sáng hy vọng rồi mới chịu thu lưới!
Đáng sợ hơn là, tổng giám đốc Bùi chẳng thèm tự thu lưới.
Vì nếu tự công bố mấy thứ này, sẽ hơi tự nhiên, hơi miễn cưỡng, hơi cố ý.
Thắng thì thắng, nhưng thắng không hoàn hảo lắm, người bình thường không quan tâm, nhưng chắc mấy người OCD sẽ không nhịn được.
Muốn nói thì nói với nền tảng chính thức? Cũng không giống.
Xem ra, hình như tổng giám đốc Bùi đang chờ.
Hắn biết tháng trước hệ thống thông báo tin tức kia đã ra mắt, liên tục lên men theo độ hot, người muốn biết sự thật ngày càng nhiều, sẽ có người đi tìm chi tiết của vườn ươm doanh nghiệp và nền tảng game Triêu Lộ.
Mà đạo một cái là chân tướng rõ ràng!
Nói cách khác dù chuyện này do ai tiết lộ cũng không quan trọng, chỉ cần không phải Đằng Đạt tự đứng ra nói là được.
Dù chỉ là người qua đường hoặc người chơi bình thường, chắc chắn các kênh truyền thống cũng sẽ tiến vào, kết quả cuối cùng cũng như nhau.
Nhưng vừa khéo vì tổng biên tập này của nền tảng chính thức thường qua lại với Đằng Đạt, khá hiểu về Đằng Đạt, từng phỏng vấn vườn ươm doanh nghiệp, vốn hơi nghi ngờ rồi, nên mới vừa lúc, tăng thêm chút hiệu quả tiết mục.
Thành quả vốn là 100 điểm lại mở rộng lên 120 điểm.
Cảm giác của Nhiếp Vân Thịnh bây giờ, phỏng chừng chỉ có bốn chữ: Không thiết sống nữa!
Tự mình làm chuyện này, tưởng đâu trên mặt tổng giám đốc Bùi sẽ lộ biểu cảm hoảng sợ, phẫn nộ hay bất đắc dĩ gì đó, kết quả không ngờ lại là ánh mắt yêu mến một thằng đần…
Thật sự khó đề phòng.
Nhiếp Vân Thịnh dựa vào ghế ông chủ, trầm tư.
…
Mà ngoài văn phòng Nhiếp Vân Thịnh, mấy vị phó giám đốc đang tụ lại bàn tán nhỏ nhỏ.
Bọn họ không dám nói lớn, sợ bị Nhiếp Vân Thịnh nghe thấy.
Về phần vì sao lại chạy đến cửa văn phòng Nhiếp Vân Thịnh… rõ ràng là vì bọn họ nhận được tin tức, biết bên mình đã bại, muốn đến hỏi Nhiếp Vân Thịnh bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nhưng đến văn phòng thì không ai dám gõ cửa, vì bọn họ đều biết chắc chắn Nhiếp Vân Thịnh đang tức giận, bây giờ gõ cửa thì e rằng sẽ bị mắng một trận.
Không dám vào lại chẳng dám đi, chỉ có thể túm tụm ở cửa, thì thầm bàn tán.
Đang xoắn xuýt thì thấy cửa văn phòng mở ra, Nhiếp Vân Thịnh sải bước ra ngoài.
Mấy phó giám đốc vội đứng thẳng lên: “Giám đốc Nhiếp!”
Nhiếp Vân Thịnh cau mày nhìn lướt qua bọn họ: “Các ngươi ở đây làm gì?”
Chẳng đợi mấy phó giám đốc trả lời, hắn lại nói: “Được rồi, liên lạc với đại diện mấy công ty khác, ta muốn mở cuộc gọi hội nghị, người càng nhiều càng tốt!”
Mấy phó giám đốc gật đầu ngay: “Vâng, giám đốc Nhiếp!”
Bọn họ đều thở phào, xem ra giám đốc Nhiếp không bị thất bại to lớn này đè bẹp, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra kế sách đối phó rồi.
Trải qua lần thảm bại này, cả liên minh chống Đằng Đạt đang thấp thỏm, nếu Nhiếp Vân Thịnh không ra mặt an ủi lòng người, duy trì cả liên minh, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ chia năm xẻ bảy.
Nhưng thủ đoạn kế tiếp nhằm vào Đằng Đạt vẫn chưa dùng, kết quả vừa lộ ra chủ động khiêu khích một chút đã bị đánh bại, diệt sạch, thế thì tổn thương sĩ khí quá!
Nếu thật sự sụp đổ, thế thì khỏi nói gì, đợi bị Đằng Đạt xử từng người.
Nên, chẳng mấy chốc Nhiếp Vân Thịnh đã đứng ra ổn định tình hình, mấy phó giám đốc đều vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí hơi vui vẻ.
Vì bọn họ phát hiện, sự mạnh mẽ của Đằng Đạt đã khơi dậy ý chí chiến đấu của giám đốc Nhiếp!
Thật ra khi Nhiếp Vân Thịnh mới thành lập tập đoàn Thịnh Vận, cũng là một tướng quân mở rộng lãnh thổ, trăm trận trăm thắng, cũng là tồn tại khiến cho vô số đối thủ cạnh tranh nghe danh đã sợ.
Nhưng sau này tập đoàn Thịnh Vận ngày càng lớn, cũng ngày càng không thể cảm nhận được uy hiếp, nên ý chí chiến đấu của Nhiếp Vân Thịnh dần thụt lùi, mất đi tính nhạy cảm trong đấu tranh, cũng dần quên đi sự tàn khốc của cạnh tranh.
Mà gặp phải kẻ giết rồng thật sự như Đằng Đạt, cuối cùng Nhiếp Vân Thịnh cũng nhớ lại tâm huyết đương đầu hiểm nguy thời kỳ đầu!
Không chỉ là Nhiếp Vân Thịnh, thật ra mấy ông chủ, mấy người khởi nghiệp doanh nghiệp lớn trong liên minh chống Đằng Đạt ấy, có ai từng thiện?
Tuy có thể đến được ngày hôm nay và vì coi trọng vốn hoặc được thần may mắn thiên vị, nhưng không thể không thừa nhận rằng, bọn họ đều có năng lực, cũng không ngốc, với lại cũng có mánh khóe mạnh, khi cần thiết có thể không từ thủ đoạn.
Nếu Nhiếp Vân Thịnh có thể gọi mấy người này tỉnh lại, thế thì thất bại thảm hại lần này có thể trở thày thời cơ xoay chuyển!
…
Cuộc gọi hội nghị diễn ra đúng giờ.
Điều khiến Nhiếp Vân Thịnh cảm thấy hơi bất ngờ chính là số người lần này đông hơn trước!
Đương nhiên, lần thất bại thảm hại này thật sự đã chém một nhát quá đau vào đa số những công ty lớn trong liên minh chống Đằng Đạt.
Mấy công ty khá kiên định ấy giống với Nhiếp Vân Thịnh, gấp rút muốn xoa dịu lòng người, tìm kế sách; mà mấy công ty hơi dao động cũng gấp rút muốn biết thái độ của công ty khác, thấy tình hình không ổn thì vọt.
Nên, hễ bị kích thích thì trên cơ bản họ đều đến.
Dù có mấy ông chủ công ty có chuyện không thể tham gia cũng cử trợ thủ đến tham gia.
Lớn lớn nhỏ nhỏ có hơn ba trăm công ty!
Đương nhiên, trong đây cũng có nhiều công ty đều đến vì lợi ích, tham gia lặt vặt thôi, không trông mong được.
Nhưng dù nói thế nào, đây cũng là liên minh lớn gần như có tất cả lĩnh vực.
Liên minh này là công ty tập đoàn lớn như Thịnh Vận Logistics, tập đoàn Household, Trạch Cư Takeaway dẫn đầu lập ra, vài nhà đầu tư có tác dụng bắt cầu, nhưng dù sao thì chỉ là liên minh rời rạc, không thể tùy ý nắm bắt giống các bộ phận Đằng Đạt.
Nhiếp Vân Thịnh biết rõ, nếu mình nói có lý, được nhiều người công nhận, thế thì liên minh này có thể duy trì.
Nếu lời mình nói không được ủng hộ thế thì liên minh này sẽ tan đàn xẻ nghé.