Bây giờ là nguy cơ lớn đầu tiên gặp phải sau khi thành lập liên minh chống Đằng Đạt, nếu không xử lý tốt, e rằng cả thế cục sẽ sụp đổ, chỉ còn lại trò cười.
Nên không thể xem thường!
Nói theo lẽ thường, lần này thua thảm, với lại toàn quân đều bị diệt không gỡ lại được, là đòn tấn công cực mạnh vào sĩ khí.
Động tác mạnh như hổ, cuối cùng lại biến bày sẵn trận cho Đằng Đạt được hời, tất cả mọi người ngồi đây đều sẽ cân nhắc, rốt cuộc chọn phe thế nào.
Theo Đằng Đạt hưởng ké, theo liên minh chống Đằng Đạt thì bữa đói bữa no!
Nhưng dù sao thì Nhiếp Vân Thịnh cũng là người từng gặp nhiều sóng to gió lớn, hắn rất rõ, có lúc rủi ro cũng là thời cơ, quan trọng là xem dụ dỗ thế nào, ồ không, xem thuyết phục thế nào.
Nhiếp Vân Thịnh khẽ ho hai tiếng, cất giọng nặng trĩu: “Chắc mọi người đều đã biết chuyện gần đây rồi.”
“Đầu tiên ta phải kiểm điểm, thất bại lần này là trách nhiệm của ta, là ta đã suy đoán tổng giám đốc Bùi theo cách nghĩ của người bình thường, phạm phải sai lầm, không cẩn thận bước vào vòng vây tổng giám đốc Bùi sắp xếp sẵn…”
Nhiếp Vân Thịnh cũng không chối bỏ trách nhiệm, mà nhận luôn, su đó phục bàn lại thất bại này một phen.”
Vì hắn rất rõ ai cũng có thể ném nồi nhưng hắn không thể ném nồi được…
Vì cả liên minh này vốn rất yếu ớt, người dẫn đầu là hắn mà ném nồi thì ai có thể dẫn binh tiên phong, đội cảm tử, ai có thể đi bán mạng?
Đến lúc đó thật sự là binh bại như núi đổ.
Nhưng hắn cũng không định gánh hết tất cả trách nhiệm, vì như thế sẽ thể hiện mình rất bất tài, không có quyền phát ngôn trong những chuyện kế, thế thì rất bất lợi.
Sau khi phục bàn đơn giản, Nhiếp Vân Thịnh chuyển chủ đề: “Nhưng ta cảm thấy, đây không phải chuyện xấu, thậm chí có thể nói là chuyện tốt.”
“Nó khiến chúng ta rõ hơn hoàn cảnh chúng ta hiện tại nguy hiểm cỡ nào, cũng hoàn toàn chứng minh được tính tất yếu của liên minh này!”
Nhiếp Vân Thịnh chuyển hướng thế này khiến người ta hơi hoang mang.
Nhưng dù sao thì cũng là điện thoại hội nghị, nên mọi người vẫn không nói gì, đợi Nhiếp Vân Thịnh nói tiếp.
Nhiếp Vân Thịnh không ném nồi, mà thẳng thắng thừa nhận sai lầm chiến lược mình phạm phải, tuy hơi mấy mặt, nhưng thái độ vẫn chân thành.
Điều này cũng khiến phân tích của hắn có sức thuyết phục hơn.
“Nguyên nhân lần này chúng ta thất bại có thể là vì: Suy đoán tổng giám đốc Bùi theo tư duy của người bình thường, nên mới trúng bẫy của tổng giám đốc Bùi.”
“Sự thật chứng minh, tổng giám đốc Bùi thật sự là kỳ tài kinh doanh ra bài không theo lối mòn nên mới khó đối phó.”
“Nhưng cái này không phải chỗ nguy hiểm nhất.”
“Chỗ nguy hiểm nhất của hắn là, người khác mãi mãi không biết rốt cuộc trong tay hay có bao nhiêu quân bài cuối!”
“Nói theo tình huống này, nguyên nhân bên ngoài chúng ta thất bại là vì chúng ta không hiểu được cách tư duy của tổng giám đốc Bùi, đánh giá thấp hắn, nhưng vấn đề ở chỗ, giới hạn cấp số của tổng giám đốc Bùi không thể tăng cao không giới hạn nhỉ?”
“Mỗi quyết sách chúng ta làm, chắc chắn phải dựa vào tin tức nhận được hiện tại, rủi ro khá nhỏ, tỷ lệ thành công của quyết sách cũng khá cao.”
“Nói cách khác, đa số mọi người đều sẽ đưa ra quyết sách thế này.”
“Cơ hội đã ngay trước mắt, chẳng lẽ vì nó có khả năng 1% là sập bẫy của tổng giám đốc Bùi, chúng ta lại không nắm bắt sao?”
“Nếu có tâm lý như vậy, thế thì ta đề nghị giải tán tại chỗ, không cần vùng vẫy. Xem tổng giám đốc Bùi là thần mà không phải người, thế chúng ta đã thua từ mặt tinh thần rồi.”
“Nên, tuy đây là một trong những nguyên nhân, nhưng chỉ là nguyên nhân bên ngoài, không phải nguyên nhân ẩn sâu, càng không phải nguyên nhân cơ bản.”
“Nguyên nhân nền tảng của sự thất bại là ở chỗ, tổng giám đốc Bùi đã bố trí cục diện từ lâu rồi, trong tay nắm nhiều át chủ bài!”
“Chúng ta không biết mấy át chủ bài này, nhưng tổng giám đốc Bùi có thể tùy tiện lấy ra phá giải thế tấn công của chúng ta.”
“Mà điều này cũng chứng minh rằng, tất cả chúng ta đều rơi vào vòng nguy hiểm.”
“Mọi người nghĩ tổng giám đốc Bùi đưa ra bố cục ở lĩnh vực game lâu như thế rồi, thì không sắp xếp ở lĩnh vực khác sao?”
“Chuyển phát nhanh, takeaway, thực thể, sản phẩm công nghệ, văn nghệ,... tất cả những lĩnh vực này, có lĩnh vực nào tổng giám đốc Bùi không có át chủ bài, không có bố cục?”
“Nếu Đằng Đạt thật sự tiến vào lĩnh vực và sản nghiệp thực thể của các ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng sao?”
“Chỉ thua thảm hơn, càng không có gì hồi hộp!”
“Nên ta nói, vì thất bại lần này nên mới làm rõ tính tất yếu của liên minh này!”
“Vì đến giai đoạn hiện tại, một công ty đơn độc, dù có quy mô rất lớn, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Đằng Đạt. Có có hợp tác thật sự mới có hy vọng thắng thôi!”
“Tổng giám đốc Bùi thật sự thắng rất đẹp mắt, nhưng cũng lộ rõ thực lực mạnh mẽ của Đằng Đạt: Nó ẩn giấu thực lực dưới mặt nước, tuyệt đối mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng!”
“Nếu mọi người bị dọa dễ thứ vậy, rút lui, tất cả chiến đấu xảy ra kế tiếp chắc sẽ trở nên vô cùng nhàm chán.”
“Không phải bắn tiếng đe dọa, mọi người có thể tự suy nghĩ xem có lý không.”
Nhiếp Vân Thịnh nói hết trong một hơi, sau đó tắt mic.”
Tuy là điện thoại hội nghị, không thấy được thái đổ của các công ty khác, nhưng
Nhiếp Vân Thịnh cảm thấy chắc mấy lời này của mình có tác dụng.
Mà bên kia đầu dây, mấy ông chủ công ty khác, người sáng tạo và các cấp cao, cũng thật sự lộ ra biểu cảm chấn động, nghiêm túc suy nghĩ mấy lời Nhiếp Vân Thịnh nói.
Lần này bị Đằng Đạt đánh hơi thảm, thậm chí có thể nói là mất mặt.
Nhưng tự hỏi, đổi lại là người khác, thật sự có thể nhìn thấu được bố cục của tổng giám đốc Bùi không?
Quá sức!
Theo mạch não của người bình thường, sao có thể nghĩ tổng giám đốc Bùi vẫn luôn đầu tư vô số tiền vào game trong nước, với lại còn bảo mật đến giờ?
Kiên trì và nhìn xa thế này thật sự con người có thể có được sao?