Bùi Khiêm hơi kiêu hãnh, cũng hơi tự sướng.
Tiến độ của luận văn rất lạc quan, khiến trải nghiệm hắn trải nghiệm được niềm vui khác với kết toán lỗ tiền.
Với lại, thông qua việc nghiên cứu những nghiên cứu người khác về mình, Bùi Khiêm cũng có cảm giác hơi kiêu ngạo khó hiểu: Thì ra ta đỉnh như vậy sao?
Phải chống nạnh một cái mới được…
“Ừm… thư ký Tân vẫn không liên lạc với mình.”
“Nên vẫn không có chuyện gì gấp rút xảy ra? Để ta xem thử xem…”
Bùi Khiêm tắt chế độ máy bay của điện thoại, nối lại quan hệ với thế giới thực.
Bùi Khiêm quyết định xem báo cáo công việc của những người phụ trách các bộ phận trên máy tính trước.
Sau khi sắp xếp hoạt động “xuống cấp cơ sở”, đa số các bộ phận của Đằng Đạt đều đã thay máu xong, người phụ trách ban đầu đi đến bộ phận khác trải nghiệm làm việc cấp cơ sở, mà mấy người phụ trách này đều chọn từ người ngoài Đằng Đạt.
Bùi Khiêm đã xem danh sách này rồi, tuy mấy người này đều là người quen, nhưng chưa chắc bọn họ có thể thích ứng với việc của Đằng Đạt!
Nên, Bùi Khiêm vẫn ôm một tia hy vọng.
Nếu mấy người này không thích ứng với việc của Đằng Đạt, thế thì ít nhiều gì cũng sẽ thể hiện trong báo cáo công việc.
Bây giờ Đằng Đạt có rất nhiều bộ phận, nên nội dung báo cáo công việc cũng rất nhiều, Bùi Khiêm không thể xem hết được, chỉ có thể lật xem vài bộ phận trọng điểm trong đó mà thôi.
Sau khi xem xong, hắn trầm mặc.
Hình như … chẳng khác gì báo cáo công việc người phụ trách các bộ phận trước gửi!
Hoàn toàn không nhìn ra được người phụ trách bộ phận đã đổi người!
Nếu không phải Bùi Khiêm xác định chắc chắn mấy người phụ trách này nghiêm túc thực hiện yêu cầu “xuống cấp cơ sở” thì suýt nữa còn tưởng mình bị bịp, bị lừa.
“Tình huống gì đây, chẳng lẽ mấy người phụ trách thay thế thay thế này là thích ứng với công việc bộ phận nhanh vậy, với lại năng lực làm việc của ai cũng rất mạnh?”
“Lý Thạch rất dễ lên tay, ta cũng không ép. Kiều Lương cũng thích ứng rất nhanh?”
“Kiểu gì ta cũng không tin được!”
“Hay là, cấp trung mấy bộ phận này rất có thực lực nên trong tình huống người phụ trách vừa bàn giao công việc xong, chưa nắm vững được việc mấy bộ phận này, cấp trung đã vững việc của bộ phận, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy ảnh hưởng trái chiều gì từ việc đổi người phụ trách cả?”
“Cũng có thể lắm.”
“Thế thì sao? Ta không thể để kéo hết cấp trung của bộ phận đi chịu khổ nhỉ? Nhiều người quá, rút rỗng phân nửa Đằng Đạt thì kết toán ta cũng không thể hoàn thành được!”
Bùi Khiêm hơi căng thẳng, cảm thấy mình tự gieo tự gặt hậu quả vậy.
Trước đó Bùi Khiêm trăm phương nghìn kế can thiệp vào công việc của người phụ trách bộ phận, vừa đào thải người vị trí đầu, vừa đi Chịu Khổ Travel, tóm lại là nghĩ mọi cách để mấy người phụ trách bộ phận này phải chịu giày vò, dốc hết sức để họ không ở lại vị trí làm việc của mình.
Ban đầu thật sự có hiệu quả.
Dù sao thì nhiều việc quan trọng trong bộ phận đều là người phụ trách sắp xếp, người phụ trách vừa đi, dù là chọn người trong số nhân viên cốt cán nhận mấy việc này thì cũng không thích ứng hoàn toàn ngay được, phải làm quen dần, năng lực tăng lên từ từ.
Sau đó, Bùi Khiêm lại mở rộng phạm vi Chịu Khổ Travel lên nhân viên cốt cán trong bộ phận, tiến độ này bị kéo chậm lại.
Nhưng quan trọng là, không thể giải quyết vấn đề tận gốc, chỉ kéo dài vấn đề thôi.
Là vì bình thường người phụ trách các bộ phận không ở đây, nhưng phải hoàn thành dự án trước deadline, nên các bộ phận Đằng Đạt dần tiến hóa thành cơ cấu tổ chức không giống mấy công ty khác lắm, thế là những quyền công việc bộ phận của người phụ trách đưa xuống, đặt trên người cấp trung.
Trong tình huống người phụ trách không ở đây mà phải đảm bảo tiến độ, cả bộ phận cũng có thể vận hành bình thường.
Nên…
Cũng chẳng trách mấy người phụ trách thay thế bên ngoài đến Đằng Đạt vẫn có thể nhận việc thuận lợi, vì kết cấu cả bộ phận đã thay đổi rồi! Cấp trung có thể nắm vững việc cơ bản của cả bộ phận, mà người phụ trách thay thế chỉ cần đưa ra hướng đi đại khái là được rồi.
Với lại, mấy người phụ trách thay thế này đều là bạn cũ của tập đoàn Đằng Đạt, có ý tưởng, có năng lực, lại có kiến thức về Đằng Đạt khá sâu sắc.
Bọn họ có thể nắm vững mấy bộ phận này, cái này rất kỳ lạ sao?
Hình như chẳng kỳ lạ chút nào.
Bùi Khiêm hơi lúng túng trầm mặc.
Kế hoạch “xuống cấp cơ sở” này hình như không giống kịch bản trong tưởng tượng của ta…
Không những không giống người mà hiệu quả cũng không giống.
Nhưng Bùi Khiêm cũng không thể làm gì được, không thể đưa toàn bộ cấp trung của Đằng Đạt đi chịu khổ nhỉ? Chắc hẳn dự án không thể hoàn thành, chu kỳ không kết toán được.
Với lại làm vậy thật sự trắng trợn quá, quá đáng quá, dễ dẫn đến người khác nghi ngờ, không hợp quy định của hệ thống.
Nếu Bùi Khiêm là Minh Thái tổ, thế thì thật sự có thể làm vậy, dù sao thì lão Chu cũng là công dân gương mẫu, quét sạch nửa quan viên vẫn có thể duy trì vũ khí bạo lực của quốc gia hoạt động bình thường.
Nhưng Bùi Khiêm thì không, Bùi Khiêm không có năng lực như lão Chu, người ngoài nhìn vào, tất cả tiền của Đằng Đạt đều thuộc về tổng giám đốc Bùi, nhưng theo bản thân Bùi Khiêm thấy, sự phát triển của Đằng Đạt đã vượt ngoài khống chế của mình rồi…
Lúc này Bùi Khiêm giống như công nhân chỉnh ngã rẽ trên đường sắt, chỉnh một cái là có thể đổi tuyến đường, nhưng dù là con đường nào, dường như đều không thể dừng lại hay giảm tốc độ…
“Thôi, không xem nữa.”
“Gần đây không có chuyện gì to tát, mấy người phụ trách thay thế này lại không ngốc, chỉ duy trì bộ phận vận hành bình thường, viết báo cáo công việc, phỏng chừng cũng không làm khó được bọn họ, cũng sẽ không có lỗ hổng nào xuất hiện rõ ràng.”
“Vẫn phải quan sát thêm.”
Bùi Khiêm im lặng đóng báo cáo công việc các bộ phận gửi, chắc trong thời gian ngắn không lo vấn đề này nữa.