Điều này hiển nhiên là một việc rất nguy hiểm.
Vì vậy, Bùi Khiêm không hài lòng với tất cả các lựa chọn ở đây!
“Ta cảm thấy... tất cả đều quá bình thường.”
“Không hề có các sản phẩm thông mới khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác hai mắt tỏa sáng.”
Bùi Khiêm đưa lại tài liệu về và nói rằng những kế hoạch này đều không khả thi.
Trên mặt của lão Tống lộ vẻ khó xử: “Tổng giám đốc Bùi, có rất nhiều công ty sản xuất sản phẩm thông minh, sớm đã trở thành một Biển Đỏ cạnh tranh khốc liệt rồi, tất cả mọi người đều cố gắng ra chiêu lớn, tìm mánh lới, kế hoạch khiến người ta hai mắt tỏa sáng chứa rất nhiều yếu tố vận may, làm sao mà nói có là có được?”
“Ta cảm thấy điều quan trọng nhất lúc này là nắm bắt cơ hội trước tiên, hợp tác với các nhà máy sản xuất phụ tùng gốc và xây dựng hệ sinh thái của riêng chúng ta.”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Ta không cho là như vậy.”
“Người nào cũng có thể làm nhà máy sản xuất phụ tùng gốc. Chẳng lẽ chỉ cần thêm AEEIS vào đó, chúng ta sẽ đột nhiên khác biệt với các nhà sản xuất khác sao?”
“Khoa học kỹ thuật Âu Đồ luôn thu hút được nhiều sự chú ý là vì luôn tung ra những sản phẩm mới khiến mọi người phải hai mắt tỏa sáng, cái truyền thống này không được phép để mất.”
Vẻ mặt của lão Tống có chút bối rối.
Tổng giám đốc Bùi nói thì dễ dàng rồi, nhưng làm thì khó lắm!
Với mạch não bình thường của một giám đốc sản xuất bình thường thì hắn thực sự không thể tưởng tượng ra được làm thế nào để phát triển thứ mà tổng giám đốc Bùi gọi là “sản phẩm mới khiến mọi người hai mắt tỏa sáng”.
Xét cho cùng thì cái mà tổng giám đốc Bùi nói “khiến mọi người hai mắt tỏa sáng” tương đương với việc “Không giống với bất cứ sản phẩm nào trên thị trường”, có thể nói là yêu cầu cao nhất.
Đột nhiên, lão Tống ý thức được điều gì đó liền hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, chẳng lẽ ngài đã có ý tưởng gì rồi sao?”
Bùi Khiêm im lặng một lúc: “Ừm... ta có một chút ý tưởng.”
Lão Tống cảm giác như mình đã nhặt được bảo bối: “Tổng giám đốc Bùi, xin ngài mau nói, ta rửa tai lắng nghe!”
Bùi Khiêm dừng lại một lúc rồi nói: “Đây cũng là điều mà ta vừa chợt nghĩ đến. Ngươi đã bao giờ nghe nói đến một thứ gọi là...”
“Máy chơi game?”
Lão Tống hai mắt tỏa sáng, như thể đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới: “Đúng vậy, làm máy chơi game! Những công ty khác làm cái này chẳng khác gì là uổng công, nhưng Đằng Đạt làm thì nhất định không thành vấn đề! Hơn nữa còn vô cùng phù hợp với đặc điểm của các sản phẩm thông minh!”
Bùi Khiêm ý bảo hắn dừng lại: “Hãy nghe ta nói hết. Là máy chơi game, nhưng... cũng không hẳn là máy chơi game.”
“Ngươi đã bao giờ nghe qua... máy chơi game còn có một cái tên khác gọi là bộ định tuyến chưa?”
Lão Tống: “Hả?”
Hắn cảm thấy thường thức của mình đã bị phá vỡ.
Máy chơi game và bộ định tuyến... mẹ nó, thế nào lại là một cái tên khác chứ? Đây rõ ràng là hai sản phẩm đại bác bắn cũng không tới mà!
Bùi Khiêm khẽ mỉm cười: “Nếu kết hợp hai thứ này thành một... ngươi có cảm thấy đột nhiên ngộ ra không?”
Ban đầu, Bùi Khiêm vốn không có ý tưởng gì về máy chơi game, nhưng sau một chuyến đi đến nền tảng game Triêu Lộ, hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Đã tạo ra một nền tảng game rồi, làm thêm một cái máy chơi game, không phải là hợp tình hợp lý rồi sao?
Nói một cách tương đối, khả năng thua lỗ khi sản xuất máy chơi game cao hơn nhiều so với việc sản xuất các sản phẩm như loa thông minh, tai nghe, ti vi, v.v. các thứ mà phải không?
Thứ như máy chơi game được coi là hố trời trên toàn thế giới và số lượng nhà sản xuất có thể hiểu được game tuyệt đối sẽ không bao giờ vượt quá một bàn tay.
Và về cơ bản thì nó không kiếm được tiền.
Vì vậy, Bùi Khiêm cho rằng phát triển máy chơi game là một hướng đi không tệ.
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của lão Tống, Bùi Khiêm cảm thấy vẻ mặt này của lão Tống không phải là điều mà mình mong muốn, khả năng lỗ vốn hiển nhiên là không đủ!
Điều này khiến cho hắn nhớ đến một cảnh tượng kinh điển kia.
Máy chơi game, có thể lỗ vốn được hay không?
Có thể, nhưng Đằng Đạt thì lại không nhất định.
Bộ định tuyến, có thể lỗ vốn được hay không?
Có thể, nhưng phải khiến cho sản phẩm này đủ kỳ quái.
Máy chơi game kết hợp với bộ định tuyến, có thể lỗ vốn được hay không?
Xin hỏi đại ca là thần thánh phương nào?
Kẻ hèn này là nhà thiết kế cấp cao nhất của Đằng Đạt - Bùi Khiêm!
Đằng Đạt đã tích lũy được kinh nghiệm đáng kể trong lĩnh vực kinh doanh máy chơi game, một mặt là nó có nhiều sản phẩm game xuất sắc có thể chuyển sang máy chơi game của riêng mình, còn mặt khác là nó có nền tảng game Triêu Lộ, người chơi đủ nhiều để Đằng Đạt có sự công nhận đầy đủ.
Nếu như có công ty trong nước nào đủ tiêu chuẩn để sản xuất máy chơi game thì đó chắc chắn phải là Đằng Đạt.
Mạo hiểm kiếm tiền này quá lớn, Bùi Khiêm có chút không chịu nổi.
Lúc này, Bùi Khiêm lại nghĩ tới một câu chuyện cười rất nổi tiếng, đó là câu chuyện cười nói nhầm máy chơi game thành bộ định tuyến.
Làm bộ định tuyến có thể lỗ vốn được hay không? Thành thật mà nói thì có hơi khó khăn.
Mặc dù bộ định tuyến là một sản phẩm được coi là có rào cản kỹ thuật, nhưng vẫn có thể đi săn đội ngũ kỹ thuật hiện có và nhà máy sản xuất phụ tùng gốc!
Chỉ sợ là ngay cả khi sản phẩm ngươi làm ra không có gì đặc biệt ưu tú thì chỉ cần giá thành rẻ một chút, vậy thì cũng không đến nổi sẽ bị lỗ.
Vì vậy, dưới tình huống nếu công nghệ không bị kéo xuống đến mức tận cùng nhưng vẫn muốn dựa vào bộ định tuyến để mất tiền, vậy thì nhất định phải khiến nó thật kỳ quái mới được.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm lập tức tìm được phương hướng của mình.
Kết hợp bộ định tuyến và máy chơi game thành một! Biến chúng thành đồng nhất!
Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ kỳ lạ sao?