Hắn ăn chút gì đó, đi tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị đến công ty xem xét.
Sau khi viết xong bài luận văn, hắn đã tắt chế độ máy bay trên điện thoại di động, hơn nữa còn kiểm tra báo cáo hàng tuần của các bộ phận.
Không còn tin xấu nào lớn hơn nữa.
Vào thời điểm cuối tháng trước, liên minh chống Đằng Đạt phát động cuộc tấn công vào lĩnh vực game và kết quả là thất bại hoàn toàn.
Xem ra bọn họ cũng đã biết Đằng Đạt có thực lực mạnh mẽ như thế nào, thế nên tạm thời ngủ đông, bắt đầu chuẩn bị một cuộc tấn công mới, trong một thời gian ngắn có lẽ sẽ không ngóc đầu trở lại, chỉ phái ra một số bộ phận đến quấy rối một phen thôi.
Ví dụ như hai nền tảng livestream là YY Live và Langya Live chẳng hạn.
Cuộc thi đua xe của Tuwei Live được tiến hành vào cuối tuần đã tương đối thành công, thời điểm Kiều Lương đang tiếp nhận phỏng vấn của các phóng viên, cũng đã truyền tải rõ ràng ý của Bùi Khiêm.
Điều này tương đương với việc Tuwei Live đưa ra lời đảm bảo bằng lời nói rằng bọn họ sẽ không đàn áp các nền tảng livestream khác bằng cách cấm livestream các game của Đằng Đạt.
Theo quan điểm của Bùi Khiêm, đây đã là một tín hiệu tấn công rất rõ ràng đối với YY Live và Langya Live rồi nhỉ? Hẳn là các ngươi sẽ không đến nổi ngay cả cái này cũng không nhìn ra chứ hả?
Đánh giá từ báo cáo hàng tuần mới nhất do Kiều Lương gửi, hai nền tảng livestream này lẽ ra đã nhìn thấy được điều đó.
Bởi vì động tác săn trộm của bọn họ đã ngày càng phô trương hơn!
Loại hành vi này dường như đang liên tục thử thăm dò điểm mấu chốt của Tuwei Live.
Bên kia Kiều Lương cũng không có phương pháp xử lí nào tốt hơn, hắn chỉ có thể làm theo yêu cầu của Bùi Khiêm mà tăng mức độ phúc lợi đãi ngộ của các streamer lên một chút.
Ngoài chuyện đó ra thì không còn chuyện gì quan trọng hơn xảy ra cả.
Tuy nhiên, sự bình tĩnh nhất thời không xuất hiện trong đầu Bùi Khiêm, hắn vẫn quyết định đến công ty để xem xét và tìm ra những vấn đề tiềm ẩn ở các bộ phận.
Khen ngợi những bộ phận không có vấn đề để bọn họ tiếp tục giữ vững.
Còn các bộ phận có vấn đề thì phải kịp thời khắc phục.
…
Một mặt khác, Trương Duy mở email và nhìn thấy bài luận văn do Bùi Khiêm gửi đến.
“Lý thuyết sáng tạo và phổ biến các tác phẩm văn học nghệ thuật đại chúng trong thời đại Internet?”
“Cái tiêu đề này lớn thật!”
Trương Duy có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Bùi Khiêm thế mà lại có thể đưa ra một cái tiêu đề lớn như vậy, thậm chí có thể đem đi làm tiêu đề bài nghiên cứu cho thạc sĩ và tiến sĩ rồi!
Mặc dù mọi người đều biết rằng tổng giám đốc Bùi là một thiên tài kinh doanh, người đã thành lập đế chế kinh doanh Đằng Đạt khổng lồ trong bốn năm đại học, hơn nữa hắn còn là một nhà thiết kế game và biên kịch phim xuất sắc, đồng thời có thành tích cực cao trong việc sáng tạo các tác phẩm văn học nghệ thuật, nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi.
Về phương diện viết luận văn này, không có lý do gì mà một người có thể vô sự tự thông, đạt được trình độ rất cao một cách tự nhiên nếu không có giảng viên, phải không?
Hơn nữa, Bùi Khiêm chưa bao giờ đạt được kết quả đặc biệt xuất sắc trong các kỳ thi chuyên môn, bất luận là thi đề đóng hay thi đề mở, về cơ bản đều là đủ điểm qua môn.
Ở các môn riêng lẻ, vẫn là nhờ các giảng viên giơ cao đánh khẽ.
Ngoài ra còn có một số khóa học mà nhiệm vụ cuối cùng là viết bài luận văn, Bùi Khiêm cũng chỉ nộp một số bài luận văn, nhưng những bài luận văn này đều không có gì đặc biệt bắt mắt.
Do đó, Trương Duy cũng không đặt kỳ vọng quá cao vào bài luận văn của Bùi Khiêm, đã chuẩn bị sẵn sàng để sửa thật nhiều.
Nhưng sau khi nhìn thấy tiêu đề này, Trương Duy cũng ngơ ngác.
Bởi vì đề mục này thật sự quá lớn, rất khó để sửa đổi!
Nếu như chỉ là một chủ đề tương đối nhỏ thì Trương Duy có tự tin rằng với trình độ của mình có thể sửa chữa tương đối tốt.
Nhưng chủ đề này quá lớn, thậm chí còn vượt xa trình độ học vấn của Trương Duy. Rốt cuộc thì cái bài luận văn này có thể được cải thiện hay không? Bản thân Trương Duy cũng thật sự không có tự tin.
“Tệ thật, thời điểm Bùi Khiêm chọn đề đáng lẽ ra phải chỉ dẫn chứ!”
“Làm sao mà một sinh viên đại học bình thường có thể viết về một chủ đề lớn như vậy được?”
Trương Duy có chút hoảng sợ.
Nếu như chủ đề này viết không được hay hoặc là hoàn toàn vượt quá khả năng của sinh viên đại học, như vậy thì chỉ còn hai con đường: Thứ nhất chính là miễn cưỡng thay đổi, nhưng như vậy thì hiệu suất sẽ rất kém, hơn nữa kết quả cuối cùng cũng hoàn toàn không thể đoán trước được.
Thứ hai chính là lật ngược lại để viết, đồng thời thay đổi thành góc độ tương đối nhỏ và tương đối dễ viết hơn.
Dễ nhận thấy là dù có lựa chọn con đường nào thì đó cũng sẽ là một cuộc giày vò.
Bây giờ, tập đoàn Đằng Đạt đang ở thời điểm quan trọng của cuộc chiến kinh doanh, Bùi Khiêm là trụ cột của toàn bộ công ty, làm sao hắn có thể sắp xếp được nhiều thời gian như vậy để viết lại bài luận văn đây chứ?
Trương Duy có chút hối hận bởi vì mình đã không hỏi về bài luận văn này sớm hơn, hậu quả là vừa nhận được thì nó đã là thành phẩm, khó có thể thay đổi được nữa.
Hắn thở dài một chút, sau đó bắt đầu đọc bài luận văn.
Bài luận văn cũng không tính là dài.
Trường Đại học Hán Đông yêu cầu luận văn tốt nghiệp của sinh viên đại học chỉ được kéo dài 8000 chữ mà thôi, tương đối ít so với các trường đại học.
Cho dù Bùi Khiêm viết high rồi, số chữ hắn viết cũng hơi lố quá thì vẫn chưa đến mười ngàn chữ.
Với độ dài này thì Trương Duy đã đọc xong trong vòng chưa đầy nửa giờ.
Mà sau khi đọc hết toàn bộ bài luận văn, tâm lý của Trương Duy đã trải qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất.