Lái xe Lý vội hối thúc: “Đừng bỏ cuộc chứ, mau lên xe điện, chạy xe điện xem như nghỉ mệt, chúng ta phải lập tức giao đơn tiếp theo.”
Dư Bình An nhìn thời gian: “Lái xe Lý, sắp trưa rồi, chúng ta không ăn cơm trước mà đi giao hàng tiếp sao?”
Lái xe Lý giống như nghe thấy chuyện lạ trên đời, vẻ mặt đầy chấn động nói: “Còn ăn cơm? Ngươi không biết buổi trưa và buổi tối là giờ cao điểm để kiếm tiền nhanh nhất sao? Ăn cơm lúc này, cho dùng ngươi có ăn nhanh mấy cũng lỗ nha!”
“Rốt cuộc ngươi rộng rãi cỡ nào, mới quyết định ăn cơm lúc này chứ?”
Dư Bình An có hơi cạn lời.
Bởi vì bên phía Netfish Takeaway, ăn cơm trưa là chuyện rất bình thường.
Vài shipper ăn cơm để lỡ giờ cao điểm, tuy mọi người vì kiếm sống mà ăn cơm khá nhanh, nhưng chí ít vẫn có thể đảm bảo giờ cơm bình thường.
Nếu giống như những shipper của Trạch Cư Takeaway, mỗi ngày đều không thể ăn cơm đúng giờ, cần lao động cường độ cao, chỉ lúc rỗi sau khi qua giờ cao điểm, mới có thể miễn cưỡng và hai miếng cơm đối phó.
Cứ kéo dài như vậy, cơ thể sao có thể không xảy ra vấn đề được chứ?
Nhưng tình huống thế này với các anh shipper, dường như đã trở thành một trạng rồi.
Lúc trước khi Dư Bình An còn ở Netfish Takeaway, cũng từng nhìn thấy các shipper của Trạch Cư Takeaway vội vội vàng vàng chạy qua.
Lúc đó hắn còn cảm thấy hai bên có thể chỉ là có chút khác biệt về cường độ làm việc, shipper của Trạch Cư Takeaway thực sự mệt hơn một chút, nhưng cũng không đến mức mệt đến mức này.
Nhưng sau khi thực sự trải nghiệm mới phát hiện không phải một chút, đây rõ ràng là khác biệt một trời một vực!
Dư Bình An cắn răng đứng dậy: “Được, chúng ta giao tiếp.”
Nếu đã phải trải nghiệm cuộc sống của shipper Trạch Cư Takeaway, vậy thì phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, chỉ có như vậy, nội dung trải nghiệm được mới là chân thực!
Nếu cường độ công việc bên phía này cũng giống với Netfish Takeaway, vậy thì sao có thể trải nghiệm được chênh lệch thực sự giữa hai nền tảng?
Dư Bình An mơ hồ cảm thấy lưu trình công việc này của Trạch Cư Takeaway có vấn đề ở đâu đó, nhưng trong lúc cấp bách hắn lại không nói ra được là nguyên nhân từ đâu.
Chỉ có ghi chép toàn bộ quá trình lại, sau đó đi tìm nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích.
Dư Bình An lại đội mũ bảo hiểm lên, cưỡi lên chiếc xe điện chạy giao theo giao đơn hàng tiếp theo cùng với tài xế Lý.
...
Buổi tối, cà phê Internet Netfish đại học Hán Đông.
“Anh Khiêm ta mở combat rồi, ngươi mau đến đi!” Mã Dương hưng phấn hô lớn.
Cũng may hai người ở một góc khá ít người trong quán cà phê Internet Netfish, trong quán cà phê cũng không phải quá nhiều người, nếu không phỏng chừng Bùi Khiêm đã phải bảo nhân viên phục vụ quét lão Mã ra ngoài ngay lập tức rồi.
Bùi Khiêm nhìn màn hình, khoảng cách từ con tướng của hắn đến vị trí lão Mã mở combat còn cách tầm một trăm lẻ tám ngàn dặm.
Quả nhiên, đằng sau cái gọi là mở combat của lão Mã, chưa đến năm phút, đã bị đối phương bao vây đánh đến chết.
Thủ đoạn của đối phương cực kỳ tàn nhẫn!
Mã Dương luyến tiếc nói: “Ai da, anh Khiêm, tiếc thật đấy! Ngươi mà đến kịp thì hoàn mỹ rồi, vừa rồi ta tóm được một cơ hội ngắn ngủi, trong phút chốc bắt được ba người bên phía đối thủ!”
Bùi Khiêm tức đến mức không biết xả vào đâu.
Tại sao đối phương muốn ngươi tìm được ba người, trong lòng ngươi không hiểu chút gì sao?
Còn không phải bởi vì tướng của bên phía chúng ta đều không ở gần, chỉ có một mình người xông về phía trước, người ta cảm thấy ngươi đang nộp mạng, cho nên mới để ngươi tìm ra đấy!
Bùi Khiêm quả thực là ức đến cạn lời, mỗi lần chơi game cùng lão Mã, là có thể chơi ra được một bụng lửa giận.
Từ khi “Thần Khải” mới bắt đầu, sau này là IOI, cho đến GOG hiện tại, lão Mã đúng là đổi nồi không đổi món, trước sau như một, không quên sơ tâm!
Phỏng chừng đợi đến ngày GOG và IOI hợp nhất, lão Mã vẫn sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Bùi Khiêm âm thầm thở dài một hơi, nhìn dòng chữ thất bại cực kỳ lớn trên màn hình, biểu cảm vô cùng buồn rầu.
Rốt cuộc là tuyển thủ thế nào, mới có thể kéo game cho Mã Dương chứ?
Ừ, chắc đám người bên phía đầu tư Viên Mộng không thành vấn đề, các đội viên của câu lạc bộ Esport chắc cũng không thành vấn đề, chỉ không biết nếu Nguyễn Quang Kiến gặp phải Mã Dương, thì sẽ có kết cục thế nào đây?
Đáng tiếc, hiện tại Nguyễn Quang Kiến đang tạm thay người phụ trách khách sạn Palpitation, không thể gọi hắn qua cùng với Mã Dương lập chuỗi thua, xem thử sẽ có hiệu ứng tiết mục thế nào.
“Anh Khiêm, thêm một ván đi!” Mã Dương vẫn rất hào hứng, vội muốn chơi tiếp.
Bùi Khiêm phất tay: “Nghỉ chút, nghỉ chút.”
Hắn chơi không mệt, nhưng trong lòng rất buồn bực.
Xem ra khoảng cách bản thân cai GOG, cũng chính là khoảng cách của Mã Dương.
Gần đây tổ hạng mục GOG vẫn đang khẩn trương trù bị cho chuyện hợp nhất hai tựa game, tuy trên mạng vẫn có một vài dị nghị, nhưng dần dần đã được ổn định lại.
Bởi vì mọi người đều đã mắng mệt rồi.
Mắng rồi phía chính thức cũng không có bất kỳ phản ứng gì, đa số mọi người đều mất đi hứng thú.
Mà cho đến hiện tại, hai tựa game GOG và IOI vẫn chưa có thay đổi quá lớn, nên thế nào thì vẫn thế ấy. Về phần sau khi hợp nhất tựa game đó sẽ như thế nào, thì mọi người đều chưa có hình dung cụ thể.
Đây là một hạng mục bảo mật cao độ, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng với trạng thái thế này, tóm lại, đợi sau khi game mới hợp nhất ra mắt, trực tiếp hợp nhất hai tựa game vô lý lại, đến lúc đó tất nhiên sẽ gây ra tranh luận lớn, doanh thu trượt dài!
“Lão Mã, sau khi tốt nghiệp ngươi có dự tính gì chưa?” Bùi Khiêm uống một ngụm trà sữa, hỏi.
Tuy con người lão Mã có hơi ngốc, não không lớn lại ít nếp nhăn, nhưng dù sao lão Mã mới là bạn cùng tuổi thật sự với Bùi Khiêm, về phương diện này vẫn có một vài chủ đề chung.