Hàng đợi chấm công di chuyển nhanh chóng, khi đến lượt Mẫn Tĩnh Siêu, hắn nhẹ nhàng quẹt thẻ, mà vừa khéo lại chấm công đúng lúc tròn 9 giờ sáng.
Đương nhiên, tất cả những người xếp sau hắn đều tới muộn.
Mẫn Tĩnh Siêu khẽ mỉm cười, hiển nhiên là rất nhiều người vẫn chưa thể thích ứng được với bản chất của hoạt động quẹt thẻ chấm công.
Thế nhưng không sao cả, bọn họ sẽ sớm thích nghi thôi.
Hắn bình tĩnh đi đến khu đồ ăn nhẹ mua cho mình một chút đồ ăn vặt và một ly cà phê, sau đó mới chậm rãi đi bộ đến vị trí làm việc của mình.
Mấy thanh niên xếp hàng phía sau Mẫn Tĩnh Siêu dụi đôi mắt ngái ngủ rồi thì thầm to nhỏ: “Người này hay thật, quẹt thẻ chấm công mà cũng chuẩn giờ quá!”
“Ta thấy anh giai đến từ Đằng Đạt này hệt như một dòng thời gian đang từ từ chuyển động, sau đó kẹt một cái dừng đúng ở vị trí chín giờ!”
“Hầy, các ngươi nói xem có phải hắn đến tập đoàn Long Vũ để nghỉ hưu không? Ngươi có thấy hắn nào làm cầm đồ ăn vặt nào là cầm cà phê, không giống người ngoài một chút nào!”
“Nói cái gì đó? Người ta là nhà thiết kế chính của GOG, dự án mà hắn thực hiện là thứ mà cả đời chúng ta cũng không dám mơ tưởng! Hắn còn là học trò của tổng giám đốc Bùi nữa đó! Người này sau có thể tới công ty chúng ta để sống an nhàn hưởng thụ được? Ngươi cho rằng công ty chúng ta là nơi như thế nào chứ?”
Mọi người vừa nói vừa nhanh chân đi tới chỗ làm việc của mình, đánh một cái ngáp thật to rồi mới chậm rãi bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Thực ra cái gọi là công việc chẳng qua là mở hòm thư và kiểm tra thư trong vòng năm phút, chơi điện thoại nửa tiếng đồng hồ rồi lướt weibo và web.
Tuy nhiên, trạng thái làm việc nhàn nhã lười biếng của bọn họ nhanh chóng bị gián đoạn bởi tiếng gõ bàn phím tốc độ từ Mẫn Tĩnh Siêu.
Mẫn Tĩnh Siêu đang tập trung chỉnh sửa nhanh tài liệu với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhấp một ngụm cà phê.
Tất cả các ánh mắt từ khu vực khác trong văn phòng đều đổ dồn lên người Mẫn Tĩnh Siêu, hàng loạt cuộc thảo luận đồng loạt nổ ra.
“Người này đỉnh thật, làm sao mà hắn có thể chuyển sang trạng thái làm việc chỉ trong một giây vậy?”
“Ngươi có chắc là trạng thái hiện tại của hắn là đang viết tài liệu chứ không phải nhắn tin không?
“Ta thấy tốc độ gõ chữ này còn giống như đang battle với cư dân mạng trên mạng hơn ấy.”
“Ngươi nói xàm xí cái gì vậy? Ta nhìn thấy máy tính để bàn của hắn, quả thật là hắn đang viết tài liệu công việc!”
Ở tập đoàn Long Vũ, những người phụ trách như Kim Vĩnh thường có văn phòng làm việc riêng, cho nên mọi người thường không biết Kim Vĩnh đang làm gì, mà mọi người đang làm gì thì Kim Vĩnh cũng không biết.
Sự xuất hiện của Mẫn Tĩnh Siêu làm gián đoạn mô hình truyền thống, hắn sắp xếp nơi làm việc của mình và Kim Vĩnh ở cùng với các nhân viên bình thường, hơn nữa còn nằm giữa toàn bộ khu vực làm việc.
Bởi vậy, rất nhiều nhân viên có thể nhìn thấy màn hình máy tính của Mẫn Tĩnh Siêu!
Hành vi này về cơ bản có sự khác biệt với các sếp lớn khác.
Một số sếp lớn cũng sẽ bố trí vị trí làm việc ở cùng với nhân viên, thế nhưng bọn họ thường sẽ ngồi ở hàng cuối cùng.
Điều này thực chất là để tiện giám sát công việc của nhân viên, từ hàng cuối cùng hắn có thể thấy rõ ai đang lười biếng.
Thế nhưng sếp ngồi ở hàng sau cùng muốn làm gì thì làm, nhân viên không thể nhìn thấy được.
Loại cảm giác này giống như ngươi khi còn ngồi trên ghế nhà trường, giáo viên chủ nhiệm trốn ở cửa sau quan sát cả lớp.
Nếu được sắm vai sếp thì việc này khá là thú vị; thế nhưng nếu sắm vai nhân viên thì điều này không hề thoải mái chút nào.
Tuy nhiên Mẫn Tĩnh Siêu lại không làm như vậy. Hắn không sợ những nhân viên khác nhìn thấy hắn đang làm gì, thậm chí còn rất hy vọng bọn họ có thể nhìn thấy!
Mẫn Tĩnh Siêu tiến vào trạng thái làm việc quá nhanh và làm việc với hiệu suất cao như vậy khiến rất nhiều nhân viên đang lười biếng chột dạ.
Người đi dầu vẫn đang dẫn đầu, những người tụt lại phía sau dù có đang lười biếng thì cũng sẽ lười biếng trong sự thấp thỏm.
Huống chi vị sếp mới này còn tỏ rõ thái độ làm việc!
Mặc dù hầu hết mọi người đều không nghĩ rằng Mẫn Tĩnh Siêu có thể mang lại những thay đổi nghiêng trời lệch đất cho toàn bộ tập đoàn Long Vũ, thế nhưng ít nhiều trong số họ vẫn ôm chút hy vọng.
Thế là bọn họ nhanh chóng đóng các trang web, cất điện thoại di động và bắt đầu hoàn thành công việc của mình.
…
Đúng 6 giờ tối.
Không ít người vô thức lấy điện thoại di động ra lướt xem đồ ăn ngoài.
“Tối nay ăn gì đây? Hay là làm một suất của Takeaway Netfish nhỉ?”
“Ngày nào cũng ăn, ta ngán đến tận cổ rồi, hay là thử Trạch Cư Takeaway xem sao?”
“Không được, phải tẩy chay Trạch Cư Takeaway! Hay là chúng ta ra ngoài hàng ăn đi?”
“Hầy, đến giờ rồi, nhanh, mau đi chấm công.”
Nhiều người mãi một lúc sau mới nhận ra đã tới 6 giờ – thời gian tan làm khi thấy mọi người lần lượt đứng dậy đi quẹt thẻ.
Hầu hết mọi người đều hoàn toàn không có khái niệm này, bởi vì bọn họ chưa bao giờ tan làm đúng giờ, thế thì việc gì phải nhớ thời gian tan làm vào buổi chiều cơ chứ?
Rất nhiều người đã vô thức điều chỉnh thời gian tan làm của mình thành 10 giờ tối.
Theo thói quen, sau khi quẹt thẻ tan làm, mọi người theo bản năng sẽ đi về phía khu văn phòng muốn tiếp tục làm thêm giờ.
Song bọn họ còn chưa đi được hai bước thì đã bị Mẫn Tĩnh Siêu chặn lại: “Các ngươi đi đâu đấy?”
Người bị chặn lại cảm thấy hơi hoang mang khi bị hỏi: “Quay lại chỗ làm việc!”
Mẫn Tĩnh Siêu lại hỏi: “Quay lại chỗ làm việc làm gì?”
Người bị chặn lại càng thêm hoang mang: “Lấy điện thoại đặt đồ ăn ngoài…”
Mẫn Tĩnh Siêu lại tiếp tục hỏi: “Tại sao phải đặt đồ ăn ngoài?”