Có mấy người trông như sinh viên đang phát tờ rơi ngay đầu đường gần quán net.
Có quán cà phê Internet này hút hết khách thì e rằng vốn dĩ rất nhiều người muốn đến quán cà phê internet Netfish lướt web cũng sẽ đổi ý.
Dù sao rất nhiều người không yêu cầu cao về môi trường và máy tính đến thế, họ không muốn đi quá xa.
Phòng chơi game, quầy bar, quán cafe cũng vậy.
Tuy không đông người nhưng người ta chọn địa điểm tốt hơn quán cà phê internet Netfish nhiều nên có thể cản được rất nhiều khách.
Bùi Khiêm rất phấn khởi.
Không tồi, tuy không biết là ai giúp nhưng ta nhớ ngươi rồi, sau này chắc chắn sẽ hậu tạ!
Xem xét tình huống hiện tại, do người gần đây ít nên mấy cửa hàng này chưa chắc sẽ lời nhưng có một số lỗ nhiều, một số lỗ ít.
Quán cà phê Internet có thể lời là tốt nhất. Phòng game cũng được, về phần bar và quán cafe… e rằng tình hình không khả quan lắm.
Mở mấy quán này giúp tổng giám đốc Bùi đèn tiền, hắn quả là người tốt!
Nói đến đây Bùi Khiêm lại nhớ đến giám đốc Lý trước đó đã giúp đỡ cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish rất nhiều.
Chắc sẽ không phải hắn chứ?
Lần trước hiểu lầm lớn như thế mà giám đốc Lý không ghi thù? Ngược lại còn không từ bỏ?
Bỗng nhiên Bùi Khiêm cảm thấy thật ấm lòng. Nhìn đi, không phải tổng giám đốc Bùi ta chỉ có kẻ thù đâu!
Như Kiều Lão Thấp, Nguyễn Quang Kiến... đều là kẻ thù của tổng giám đốc Bùi nhưng giám đốc Lý lại khác hẳn, hắn quả là chân ái của tổng giám đốc Bù, không lệch đi đâu được!
Bùi Khiêm nghĩ đến việc sẽ điều tra thăm dò. Nếu là người làm việc tốt không để lại tên như giám đốc Lý thì chắc chắn phải tìm cơ hội cảm ơn hắn tử tế mới được!
Sau khi lượn một vòng, bốn người Bùi Khiêm, Trương Nguyên, trợ lý Tân và Lâm Xán Vinh đến sơn trang Minh Vân xem tình hình biệt thự.
Trước đây Lâm Xán Vinh là cửa hàng trưởng kiêm đầu bếp, đến giờ hắn vẫn phụ trách Takeaway Netfish. Tuy chẳng làm được thành tựu gì nhưng vẫn liên tục thua lỗ.
Bùi Khiêm đã chú ý tới ưu điểm này của hắn nên mới quyết định đề bạt hắn lên vị trí cửa hàng trưởng của quán ăn mới.
Trước đó Lâm Xán Vinh đã chuẩn bị vài việc theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi.
Bàn ghế, đồ gia dụng vốn có trong biệt thự đều đã bị công ty quản lý tài sản đem đi hết rồi, bây giờ cả biệt thự đều trống trơn.
Lần trước đến Bùi Khiêm có lượn một vòng nên hắn đã nắm chắc trong lòng rồi.
Hắn chỉ cần đưa ra một ý kiến chỉ đạo tương đối rỗng tuếch, cách bố trí cụ thể việc chọn bàn ăn, dụng cụ ăn ra sao, mấy chuyện này chắc chắn sẽ giao cho người chuyên nghiệp làm.
Chiều cao phòng khách tầm hơn 7m, nối liền hai tầng lại vô cùng rộng rãi nên trông khá có khí thế.
Bùi Khiêm dẫn theo Mã Dương và Trương Nguyên, hắn bắt đầu nói từ phòng khách.
“Làm quầy bar ở đây, làm một tủ rượu chuyên nghiệp để trưng bày các loại rượu quý. Trong sảnh lớn phải đặt bàn ghế cao cấp nhất, vị trí phải đủ xa để đặt được bảy tám chiếc bàn. Mỗi bàn bốn người là đủ rồi, không cần thêm đâu.”
“Vườn hoa bên ngoài có thể đặt vài bộ bàn ghế và ô che nắng, bao giờ thời tiết đẹp có thể ra ngoài ăn rồi ngắm cảnh.”
“Về khía cạnh phong cách, chuẩn bị năm phong cách đi: phong cách tối giản, phong cách Trung Quốc, phong cách Nhật Bản, phong cách châu Âu, phong cách tự nhiên, trang trí, dụng cụ ăn, bàn ăn khác nhau.”
“Sắp xếp phong cách món ăn theo dự định của khách, đặc biệt là phòng bao này phong cảnh đẹp nhất, có cửa sổ sát đất, nhất định phải chuẩn bị bàn ghế, trang trí theo các phong cách, bố trí cẩn thận.”
“Đèn trang trí, ngoài việc phù hợp với thức ăn cũng phải ấm và thơm, nhà hàng này chủ yếu là nơi để nhân viên chúng ta tụ họp ăn uống, đừng xa lạ đến thế.”
“Đa số món của chúng ta đều phải dự tính trước, ví dụ như chọn món Tây thì trước tiên phải thay đổi bố cục và trang trí của cả gian thành phong cách châu Âu, chọn món Nhật thì đổi thành phong cách Nhật Bản.”
“Món ăn ở đây chia thành hai loại, một loại là món bình thường, chúng thường được chuẩn bị sẵn, nhân viên cũng ăn cái này. Loại kia chính là món ăn cao cấp giống như Fugu Shirako, Tahiti Vanilla, cá ngừ đại dương vây xanh, giăm bông Parma,... Trước tiên phải liên hệ ổn thỏa, khách hàng phải đặt trước, đặt cọc xong mới có thể tới đây thưởng thức.”
Bùi Khiêm dẫn Lâm Xán Vinh đi xem đến đâu nói đến đó.
Tóm lại có hai mục tiêu.
Thứ nhất, phục vụ nhân viên nhà mình là chính, thoải mái cỡ nào, cao cấp ra sao, Bùi Khiêm cũng không định để biệt thự có nhiều người quá, bảy tám chục người là đủ rồi.
Sảnh lớn hai mươi người ngồi cộng thêm mấy phòng bao, mỗi phòng tầm sáu bảy người, thời tiết tốt thì có thể thêm vài bàn ở vườn hoa, sân thượng.
Sau này Bùi Khiêm không định dẫn hơn hai trăm nhân viên đến cùng lúc cũng không dẫn được, chỉ có thể chia ra từng tốp thôi.
Dẫn bảy tám chục người cốt cán đi ăn một bữa, sau đó người phụ trách mỗi bộ phận sẽ dẫn nhân viên của mình đi ăn.
Dù sao ăn cơm cũng để tiêu tiền là chính, cùng ăn hay chia ra ăn cũng chẳng khác nhau là mấy.
Thứ hai là cố gắng tiêu nhiều tiền nhất có thể.
Việc chuẩn bị bàn ghế, dụng cụ ăn, đèn, vật dụng trang trí cho mỗi phong cách khác nhau có thể tiêu rất nhiều tiền, tăng chi phí nhân công trên diện rộng, đồng thời cũng có tình có lý, hệ thống sẽ không thể bới lông tìm vết.
Dù sao cũng vì cung cấp trải nghiệm ăn uống tốt hơn cho khách hàng. Tuy giá tăng hơi nhiều nhưng tỉ lệ giữa giá cả và hiệu suất hơi thấp.
Bùi Khiêm cũng không quan tâm khách hàng khác nghĩ thế nào. Từ đầu hắn mở nhà hàng này là để nhân viên của mình teambuilding ăn uống, đốt tiền giúp tổng giám đốc Bùi nên càng kín tiếng càng tốt.
Tốt nhất là những người khác không hề biết đến nơi này để nó cứ lẳng lặng lỗ, đó mới là điều tổng giám đốc Bùi muốn.
Dặn dò tất cả một phen, Bùi Khiêm nhìn Lâm Xán Vinh: “Bố trí sơ sơ là vậy, có gì thắc mắc không?”
Lâm Xán Vinh lộ ra vẻ do dự: “Tổng giám đốc Bùi, những cái khác vẫn ổn. Nhưng chuẩn bị nhiều phong cách như thế này… có thật sự cần thiết không?”