Lần đầu Lâm Xán Vinh nghe nói nhà hàng còn chuẩn bị dụng cụ ăn, thậm chí là bàn ăn theo phong cách khác nhau…
Mấy thứ này có chỗ để, biệt thự có hầm để xe có thể đặt rất nhiều bàn ghế, có điều mỗi lần ăn cơm đều phải sắp xếp mấy thứ này một phen…
Nghĩ nghĩ cứ cảm thấy ối giời ôi.
Bùi Khiêm lắc đầu, nói: “Đương nhiên cần!”
“Là một nhà hàng cao cấp, ngoài nguyên liệu tốt, tay nghề giỏi và món ăn ngon còn phải có môi trường đủ tốt.”
“Cũng giống như cách uống rượu của văn nhân cổ đại, mỗi một loại rượu lại phải dùng một loại chung rượu khác nhau, hơn nữa còn rất nhiều bước rườm rà phức tạp. Đây không những là cảm giác nghi thức mà còn vì đồ dùng phù hợp có thể thể hiện rõ sự đặc biệt của rượu hơn, làm nổi bật bầu không khí đặc biệt này!”
“Nhà hàng khác chỉ kinh doanh một loại đồ ăn nên phong cách trang trí cũng có thể đơn giản.”
“Nhà hàng chúng ta kinh doanh cùng lúc món Tây, món Trứng, món Nhật, món Pháp,... Để cung cấp trải nghiệm bữa ăn tuyệt nhất cho khách hàng chắc chắn phải chuẩn bị nhiều phong cách, từ trang trí, bàn ăn, dụng cụ ăn đến bầu không khí và môi trường cụ thể đều phải làm đến 100% mới được!”
“Chi tiết quyết định thành bại, rõ chưa?”
Lâm Xán Vinh nghe đến há hốc miệng, vô cùng chấn động!
Rất có lý!
Nghe tổng giám đốc Bùi nói xong, thậm chí hắn còn thấy hơi xấu hổ.
Bản thân hắn cũng là một đầu bếp nhưng lại không nghiên cứu sâu về khía cạnh ăn uống này, đúng là mất mặt quá thể!
Quả nhiên thái độ đã tốt còn muốn tốt hơn của tổng giám đốc Bùi mới là sự đảm bảo cuối cùng cho một nhà hàng tốt!!
Lâm Xán Vinh gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi!”
“Ta sẽ về bổ sung kiến thức liên quan rồi huấn luyện hệ thống với nhân viên phục vụ của chúng ta. Dù là món Trung, món Tây, món Nhật hay món gì khác, chắc chắn ta đều sẽ làm cẩn thận tỉ mỉ, từ môi trường, phục vụ đến cách ăn cụ thể, làm cho đến nơi đến chốn!”
“Ặc…”
Bùi Khiêm chợt thấy hơi nghẹn lời.
Thật ra hắn cũng không muốn nghiêm túc đến thế. Dù sao đây cũng là nơi để nhân viên nhà mình ăn, phục vụ tốt thế làm gì?
Kết quả Lâm Xán Vinh lại hiểu sai ý hắn, Bùi Khiêm cũng không thể sửa nữa.
Lâm Xán Vinh lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Tổng giám đốc Bùi, quán này của chúng ta tên là gì?”
Bùi Khiêm trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi ngược lại: “Nhất định phải có tên sao?”
Lâm Xán Vinh: “…”
Câu hỏi này, đương nhiên phải có tên rồi!
Nếu không khi khách hàng muốn giới thiệu cho bạn bè chẳng phải sẽ không biết phải nói sao ư?
“Haiz, hôm ấy ta đến một nhà hàng ngon lắm!”
“Vậy sao, tên gì?”
“Không có tên!”
Cảm giác này hơi sai sai…
Đến lúc đó nếu muốn lên website bình chọn vẫn phải điền tên quán vào!
Huống chi quán này còn mở trong khu biệt thự.
Vốn dĩ rất ít xe cộ qua lại, bên ngoài cũng không treo biển hiệu nên người qua đường có thể không biết đây là nhà hàng, có khi còn nghĩ đây là biệt thự bình thường ấy chứ!
Bùi Khiêm vẫn tự tin lắc đầu: “Tên à, không cần thiết.”
“Chúng ta chinh phục khách hàng bằng món ngon chứ không phải dựa vào tên hay.”
“Món ngon biết nói đó, dù chúng ta không tuyên truyền cũng sẽ hot thôi.”
Lâm Xán Vinh mấp máy miệng, cảm thấy hình như cách nói này có vấn đề rất lớn nhưng lại không biết phản bác từ đâu.
Bùi Khiêm vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như thế, cứ làm theo lời ta là được. Cứ chuẩn bị ổn thỏa đi, bữa đầu tiên ta sẽ dẫn nhân viên Đằng Đạt đến cổ vũ ngươi!”
Lâm Xán Vinh gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi!”
……
Về đến phòng trọ, Bùi Khiêm lại mở Ailidao lên đọc những lời góp ý cho video của mình.
Lượt xem vẫn không cao, hình như chẳng khác ban sáng là mấy.
Điều này cũng bình thường, không PR nhiều thì sẽ không được phát sóng, không được phát sóng thì sẽ không được like hay tặng quà nên đương nhiên sẽ bị flop rồi.
Rất nhiều chủ video vô cùng khô khan hot lên không phải chuyện ngày một ngày hai mà là nhờ việc liên tục cập nhật nội dung chất lượng cao rồi dần dần tích lũy được sự nổi tiếng.
Bùi Khiêm lại đặt mua online một chiếc điện thoại chính hãng mới nhất của Thần Hoa, nạn nhân trong tập sau chính là nó.
Có điều dựa theo tốc độ giao hàng hiện tại, muốn nhận được cũng là chuyện của hai ba ngày sau rồi.
“Ài, nhớ JD quá…”
“Nhưng mong Logistics Nghịch Phong có thể phát triển nhanh chút để mình có thể trải nghiệm cảm giác sáng đặt chiều có.”
Bùi Khiêm ngáp dài rồi quấn chăn ngủ trưa.
……
Ngày 1 tháng 8.
Buổi chiều Bùi Khiêm đến văn phòng, tinh thần không tồi.
Hôm nay là ngày bình chọn nhân viên xuất sắc một năm hai lần.
Tất cả nhân viên đều biết rõ trong lòng, có người kích động có kẻ thấp thỏm.
Chỉ có sắc mặt Bao Húc hơi khó coi, hắn chẳng hứng thú với việc bình chọn này chút nào. Hắn luôn thầm cầu nguyện, đừng bầu cho vị trí thứ hai!
Khoảng thời gian này Bao Húc đã cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại của mình nhưng chuyện bỏ phiếu này… ai nói chắc được?
“Được rồi mọi người đừng nói nhiều nữa, mau bỏ phiếu đi.”
Bùi Khiêm cũng lười nói nhảm, không cần biết sẽ bầu trúng hai người may mắn nào, cứ sắp xếp một triệu quỹ Ước Mơ và một tháng nghỉ có lương là được.
Lòng ích kỷ duy nhất của Bùi Khiêm chính là mọi người đừng bỏ phiếu cho Lữ Minh Lượng.
Dù sao so với Hoàng Tư Bác và Bao Húc, Bùi Khiêm vẫn rất hài lòng với Lữ Minh Lượng. Hắn vô cùng nghe lời, không bổ não lung tung, đổi giám đốc kế hoạch khác thì chưa chắc khiến người ta hài lòng như Lữ Minh Lượng.
Mọi người lần lượt click chuột, hoàn thành việc bỏ phiếu.
Vẫn còn vài nhân viên không ở đây nhưng việc bỏ phiếu online cũng đã hoàn thành.
Việc bỏ phiếu kết thúc rất nhanh.
Bùi Khiêm nhìn số phiếu trong lòng “lộp độp”.
Đậu mé, cái tên đầu tiên là Lữ Minh Lượng thật.
Sợ cái gì là đến cái đó.
Bùi Khiêm không tình nguyện lắm. Dù sao khó khăn lắm hắn mới tìm được một người lập kế hoạch giỏi như vậy, lỡ đâu đổi lại thành một giám đốc kế hoạch tính cách y hệt Hoàng Tư Bác điên cuồng carry tổng giám đốc Bùi thì há chẳng phải càng toang hơn sao?
Nhưng quy định là quy định, tuy Bùi Khiêm thích Lữ Minh Lượng nhưng cũng không thể phá vỡ quy tắc vì hắn được.