Bùi Khiêm điều chỉnh lại tâm trạng rồi đưa chiếc cúp nhỏ cho Lữ Minh Lượng: “Chúc mừng!”
Lữ Minh Lượng sững sờ sau đó mới đứng lên.
Hắn không ngờ lại là mình!
Lữ Minh Lượng nhìn Bao Húc, hắn cảm thấy Bao Húc lão làng hơn mình, có tư cách nhận chiếc cúp này hơn.
Bùi Khiêm đoán được điều hắn muốn nói nên khẽ lắc đầu: “Đây là kết quả do mọi người bình chọn, ngươi xứng đáng.”
Lữ Minh Lượng thoáng do dự rồi mới nhận cúp.
Chiếc cúp không lớn nhưng nặng trĩu!
Đây chính là cảm giác lúc anh Hoàng nhận cúp nhân viên xuất sắc nhất sao?
Lữ Minh Lượng cảm thấy đây không phải là một chiếc cúp, đây là sự tín nhiệm của tổng giám đốc Bùi đối với mình, là trách nhiệm nặng nề!
Thoáng chốc muôn vàn lời nói hiện lên trong đầu nhưng hắn không biết nên nói gì.
Bùi Khiêm lại nhìn cái tên thứ hai.
Bao Húc.
Đây cũng là chuyện hết cách, dù sao "Người Chế Tác Trò Chơi" do Lữ Minh Lượng phụ trách là chính. Sau đó ra phiên bản mới rồi làm game mới, tuy Bao Húc cũng dốc sức không ít nhưng dù sao Lữ Minh Lượng cũng là giám đốc kế hoạch, lộ mặt trước mọi người rất nhiều.
Tuy Bao Húc không lộ mặt quá nhiều nhưng dù là trải nghiệm game hay là chạy thử game chi tiết, hắn đều dốc sức nên vẫn được xếp vào hàng top trong danh sách bình chọn nhân viên ưu tú, nhận được thành tích thứ hai.
Vậy là lại xuất hiện tình huống ngượng ngùng này.
Bùi Khiêm im lặng nhìn Bao Húc lộ nụ cười hiền từ.
Người anh em, thật sự không phải ta nhằm vào ngươi.
Đây là lựa chọn của mọi người…
Phát hiện Bùi Khiêm nhìn về phía mình rồi dừng lại, Bao Húc hơi hốt hoảng.
Vãi, không phải ta nữa chứ?
Lần trước nghỉ có lương một tháng, Bao Húc chạy khắp cả nước muốn hộc máu, sau khi trở về cảm thấy mình bội chi khoản thời gian ra ngoài cả năm rồi.
Kết quả chưa nghỉ được mấy tháng đã đến nữa rồi?
Bao Húc vội nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta tự nguyện bỏ slot! Xin nhượng nó lại cho người nào cần hơn!”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Nhường tới nhường lui vì bỏ phiếu có ý nghĩa gì? Kết quả bỏ phiếu không thể thay đổi, nên là của ai thì của người đó.”
“Hai hôm nay về sắp xếp hành lý đi.”
Bao Húc hoảng: “Tổng giám đốc Bùi, ta đã chạy khắp danh lanh thắng cảnh trong nước một phen rồi! Ta check-in cả rồi, có ảnh và định vị làm chứng, thật sự không còn nơi nào đi được nữa!”
Bùi Khiêm mỉm cười: “Gần như đi hết danh lam thắng cảnh trong nước rồi?”
“Thế mai đi làm thủ tục visa ra nước ngoài xem thử, xem phong tình nước ngoài, cũng cảm nhận khai sáng văn hóa thế giới, học tập kinh nghiệm chế tác game của các quốc gia phát triển phương Tây.”
Bao Húc còn muốn nói gì đó, Bùi Khiêm đã nói trước: “Quyết định vậy đi, ngày mai đi làm visa thôi.”
Bao Húc: “…”
Đúng là ngày chó má!
Bao Húc cảm thấy toàn thân bất ổn, ta thật sự không muốn ra ngoài!
Tổng giám đốc Bùi, dù ngươi bảo ta tăng ca ta cũng chịu!
Nhưng nhiều biểu cảm của tổng giám đốc Bùi, rõ ràng một khi quyết định thì không thể thay đổi.
Bình chọn và khen thưởng nhân viên ưu tú là quy tắc đã đặt ra từ trước, nói cách khác đây cũng là một hình thức dám cược dám chịu…
Bao Húc im lặng nghĩ lần này nghỉ một tháng có lương về nhất định phải nói rõ với mọi người, đừng bao giờ bầu ta làm nhân viên ưu tú nữa!
Dù là một triệu quỹ Ước Mơ hay nghỉ một tháng có lương ta đều không vui, xin mọi người bình chọn lý trí, bầu cho người cần hơn đi!
Nhưng giờ nói mấy cái này đã không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể sau khi nghỉ có lương về rồi từ từ tưới nhuần tư tưởng của mọi người.
Bùi Khiêm lại nhìn Lữ Minh Lượng: “Nói vài câu đi.”
Nếu là người khác được làm nhân viên giỏi nhất, có thể Bùi Khiêm sẽ chúc phúc chân thành, thậm chí còn cười lên nỗi đau người khác.
Nhưng Lữ Minh Lượng được làm nhân viên giỏi nhất khiến Bùi Khiêm hơi quyến luyến.
Tóm lại là… tâm trạng rất phức tạp.
Lữ Minh Lượng giơ cúp lên, hơi kích động nói: “Ta nhận cúp mà thấy lòng hơi hổ thẹn. Ta có được thành tích này chủ yếu là nhờ tổng giám đốc Bùi đưa ra phương hướng thành công còn ta vẫn luôn nghiêm túc tuân theo chỉ thị của tổng giám đốc Bùi.”
“Ta nghĩ dù là ai đảm nhận vị trí giám đốc kế hoạch, chỉ cần từ đầu đến cuối kiên quyết nghe theo suy nghĩ chiến lược của tổng giám đốc Bùi thì nhất định có thể đạt được thành tựu!”
“Hy vọng Đằng Đạt ngày càng phát triển, cảm ơn mọi người!”
Trong văn phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Bùi Khiêm cũng bất giác thật lòng khen ngợi những người khác.
Ngươi xem kìa, nói đúng lắm!
Tuy không đồng ý hoàn toàn với mấy câu này của Lữ Minh Lượng nhưng trong đó có một câu Bùi Khiêm cực kỳ muốn nghe.
“Dù ai nhận vị trí giám đốc kế hoạch, nhất định phải nghe lời tổng giám đốc Bùi”.
Đây cũng là hy vọng của Bùi Khiêm!
Hắn lo lắng điều gì nhất?
Chính là lo nhân viên không nghe lời!
Lần nào cũng tự bổ não suy nghĩ của hắn quá mức, tự sáng tạo ra điểm mới cho game, kết quả mỗi lần game làm ra đều hoàn toàn trái ngược với mong đợi của Bùi Khiêm!
Mà như Lữ Minh Lượng, tuy game vẫn thành công, điều này có hơi tiếc nhưng thái độ tốt hơn đám Hoàng Tư Bác và Bao Húc nhiều!
Tiểu Lữ thật sự là nhân viên tốt.
Đáng khen!
Bùi Khiêm mỉm cười hỏi: “Một triệu quỹ Ước Mơ, đã nghĩ sẽ tiêu thế nào chưa?”
Lữ Minh Lượng hơi do dự: “Ặc… tổng giám đốc Bùi, ta nghĩ thế này.”
“Một là việc nghiên cứu và phát triển 'Quay Đầu Là Bờ' đang đến giai đoạn quan trọng. Ta phải ở lại tiếp tục hoàn thành công việc trong giai đoạn này.”
“Với lại ta cũng chưa nghĩ xong rốt cuộc phải làm gì. Ngoài game hình như ta cũng chẳng giỏi lĩnh vực nào khác.”
“Nên hay là gác lại chuyện này đi? Số tiền này cứ để chỗ ngươi trước, bao giờ ta nghĩ xong rồi tính.”
Bùi Khiêm cau mày.
Tạm gác lại?
Thế sao được!
Tiền của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, ngươi không tiêu mà được à?
Với lại quy định là quy định, đây mới là lần bình chọn nhân viên ưu tú thứ hai đã xảy ra chuyện, thế sau này ta còn làm được không đây? Truyền thống ưu tú đào thải vị trí đầu tiên còn tiếp tục được không đây?