Lý Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cho rằng nguyên nhân chính là do đòn tấn công lần này của Trịnh Hào có chút khó giải thích, việc tổng giám đốc Bùi đạt được bao nhiêu điểm trong kỳ thi tại trường học có quan trọng không?”
“Ta cũng không biết là hắn đang nghĩ gì nữa. Phải chăng hắn đang cho rằng tổng giám đốc Bùi có điểm thi thấp tức là tổng giám đốc Bùi không có tài năng thực sự? Tức là hình tượng lắm mưu nhiều kế của tổng giám đốc Bùi là một thiết lập nhân vật được cưỡng chế tạo ra, có thể bị lộ tẩy bất cứ lúc nào? Đúng thật là khó hiểu!”
“Tất cả những ai từng tiếp xúc với tổng giám đốc Bùi đều vô tình bị tài năng của hắn làm cho bội phục. Mà cũng chỉ có những người như Trịnh Hào mới có những suy nghĩ khó hiểu rằng tổng giám đốc Bùi hữu danh vô thực.”
Một nhà đầu tư nói: “Thế nhưng nếu hắn cứ tiếp tục tuyên truyền như vậy thì thực sự sẽ tạo ra một số tác động tiêu cực.”
“Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng với tài năng của mình, tổng giám đốc Bùi không những có thể dễ dàng đạt điểm tối đa trong các kỳ thi mà còn giành được một vài học bổng quốc gia? Thế nhưng kết quả của tất cả các bài kiểm tra thì đều chỉ vừa đủ điểm qua môn… Mặc dù không tới mức thiết lập nhân vật sụp đổ, thế nhưng nhìn chung vẫn sẽ khiến mọi người có chút thất vọng.”
Lý Thạch rất không phục: “Điều này cho thấy tâm trí của tổng giám đốc Bùi không hề quá xem trọng vấn đề này. Bình thường tổng giám đốc Bùi phải xử lý rất nhiều công việc ở Đằng Đạt, song hắn vẫn dành ra thời gian để đọc sách và ôn tập nhằm lấy điểm vừa đỗ, điều này đã không dễ dàng gì rồi!”
“Ta thấy sao tổng giám đốc Bùi không dứt khoát bỏ học luôn đi, học hành còn có tác dụng gì sao?”
Người phụ trách gật đầu: “Đúng là như vậy, thế nhưng Trịnh Hào lại cắn mãi vấn đề này không chịu buông, khiến người ta khó chịu thật đấy.”
“Hệt như mấy nhà phê bình mạng cứ cắn mãi không buông các tác giả trẻ, tìm mọi cách để chứng minh rằng những tác giả trẻ này đều là tác giả ma, thực chất không có tài năng và học thức. Trịnh Hào cũng như vậy.”
“Đúng là vớ vẩn. Tuy nhiên chuyện này cũng thực sự sẽ tạo thành tác động tiêu cực, nếu cứ hoàn toàn bỏ qua như vậy thì không ổn chút nào.”
Lý Thạch nhấp một ngụm trà, nói: “Cũng đúng.”
“Ừm, nói chung chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, xem tổng giám đốc Bùi xử lý thế nào đi.”
Thứ hai, ngày 1 tháng 7.
Bùi Khiêm tới công ty như thường lệ rồi chuẩn bị bắt đầu bố trí công việc của tháng này.
Tháng 7 vẫn là một tháng cực kỳ bận rộn.
Trong tháng này, điện thoại di động mới và bộ định tuyến game của Đằng Đạt sẽ chính thức ra mắt, các tựa game console độc quyền cũng sẽ được tiết lộ.
Dự án sở thú đã được lên kế hoạch từ lâu cũng sẽ chính thức mở cửa vào tháng này, tiếp theo là dự án nhà ma mới, quần áo thời trang luxury…
Những chuyện khiến người ta bận lòng cứ liên tiếp kéo đến!
May mắn là bây giờ Bùi Khiêm đã tốt nghiệp rồi, không cần phải lo lắng về việc học hành và thi cử nữa.
Người ta có câu “người sau khi đỗ đại học thì sống như heo, người sau khi đi làm thì sống như chó, còn người sau khi thi nghiên cứu sinh thì sống còn không bằng heo bằng chó.”
Thế thì trạng thái hiện tại của Bùi Khiêm hẳn là thuộc vào kiểu hạnh phúc phúc nhất, chỉ cần cố gắng thêm nửa năm, hắn sẽ hoàn toàn được giải thoát.
Nói mới nhớ, sau khi nộp bài luận văn tốt nghiệp, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì.
Bùi Khiêm bất chợt cảm thấy lo lắng nên bèn gọi điện thoại hỏi Trương Duy.
Kết quả là lại Trương Duy mập mờ không nói rõ ràng cụ thể bài luận văn này thế nào, mà hắn cũng không nói ra nguyên nhân, chỉ nói rằng lão Khổng rất thích bài luận văn này, tốt nghiệp chắc chắn không có vấn đề gì!
Bùi Khiêm cũng không hỏi thêm, dù sao theo hắn, bài luận cũng giống như bài kiểm tra, đủ điểm qua môn là được.
Bởi vì đủ điểm qua môn mới là trạng thái hoàn hảo trong lý tưởng, không thừa một điểm cũng không thiếu một điểm nên không lãng phí quá nhiều sức lực của bản thân cũng không lãng phí thời gian của bản thân vào việc thi bù.
Dù sao Bùi Khiêm cũng không có ý định học nghiên cứu sinh. Hắn chỉ muốn thành lập một công ty nhỏ, lỗ chút tiền, kiếm lợi ích từ hệ thống và sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi.
Mà việc đủ điểm qua môn cho thấy hắn đã nỗ lực bám sát giới hạn thấp nhất.
Khi hắn đang xem các dự án trong tháng này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trợ lý Tân bước vào, “Tổng giám đốc Bùi, ta có chuyện muốn báo cáo với ngươi.”
“Cuối tuần này, tổng giám đốc Trịnh Hào của Trạch Cư Takeaway đã đăng tải những phát ngôn bừa bãi thiếu căn cứ trên weibo, nói rằng hắn muốn tranh luận trực tiếp với ngươi, hơn nữa còn liên tục @ tài khoản weibo chính thức của công ty chúng ta. Chẳng qua bởi vì hai ngày trước chúng ta không đi làm, cho nên đồng nghiệp của tổ vận hành cũng không thể kịp thời báo cáo.”
Bùi Khiêm không ngẩng đầu lên, nói: “Ồ, chuyện này à, ta biết rồi.”
Trong hai ngày cuối tuần, Bùi Khiêm nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên tất nhiên cũng lên mạng lướt web. Hắn biết Trịnh Hào không chịu thua. Trịnh Hào chẳng những đăng tin trên weibo rằng thành tích học tập trong bốn năm học đại học của hắn chỉ đủ điểm qua môn, mà còn nói rằng muốn tranh luận trực tiếp với hắn để vạch trần thiết lập nhân vật của hắn.
Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Bùi Khiêm chỉ có duy nhất một tài khoản weibo chuyên dùng để ngắm gái, hoàn toàn không có tài khoản weibo chính thức của tổng giám đốc Bùi.
Dù hắn muốn trả lời thì cũng không thể trả lời được.
Hơn nữa Bùi Khiêm cũng hoàn toàn không có ý định trả lời, thành tích bốn năm học đại học của hắn đều chỉ đủ điểm qua môn thì đã sao?
Làm sao? Ngươi ghen tị vì ta có thể thuận lợi tốt nghiệp à? Điểm số đủ để qua môn của ta đều là dựa trên khả năng của ta!