Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3121 - Chương 3121. Hắn Vội Rồi Hắn Vội Rồi (2)

Chương 3121. Hắn vội rồi hắn vội rồi (2)
Chương 3121. Hắn vội rồi hắn vội rồi (2)

Là ông chủ của một công ty trước giờ luôn nói một là một nói hai là hai, làm sap Trịnh Hào có thể chỉ vì vài câu khuyên nhủ của Nhiếp Vân Thịnh mà thay đổi suy nghĩ được?

Nghĩ đến đây, Nhiếp Vân Thịnh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì người anh em, ngươi tự mình làm đi.”

“Tác dụng của con át chủ bài này không hẳn sẽ tốt, thế nhưng có lẽ cũng không hoàn toàn là không có tác dụng gì. Nếu như thực sự có hiệu quả gì đó, những công ty khác trong chúng ta cũng sẽ lập tức làm theo…”

Nhiếp Vân Thịnh còn chưa nói xong, Trịnh Hào đã tức giận cúp máy, rõ ràng hắn không còn kiên nhẫn để nghe những lời nói như vậy nữa.

Nhiếp Vân Thịnh im lặng thở dài, chỉ đành phải mặc kệ hắn.

Chủ nhật, ngày 30 tháng 6.

Lý Thạch và một số nhà đầu tư đang uống rượu và trò chuyện tại nhà hàng Vô Danh.

Nói về kinh nghiệm làm người phụ trách trong hai tháng, Lý Thạch bèn mở lời trước rồi bắt đầu khoe khoang một cách tự hào.

“Nói thật thì làm người phụ trách của đầu tư Viên Mộng khiến ta không muốn trở lại tư bản Phú Huy một chút nào, khác biệt thực sự quá lớn!”

“Ở đầu tư Viên Mộng, tuy rằng ta là người phụ trách của một bộ phận, thế nhưng lại có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trong công việc! Những việc lớn đều đã có tổng giám đốc Bùi giải quyết, những việc nhỏ thì chỉ cần giao cho cấp dưới đi làm là xong, người phụ trách là ta đây muốn có thoải mái bao nhiêu thì có thoải mái bấy nhiêu.”

“Đương nhiên rồi, ta cũng không thể nhàn rồi cả ngày, mỗi ngày ta đều phải suy nghĩ về phương pháp đầu tư.”

“Sau hai tháng suy nghĩ, ta cảm thấy mình đã có rất nhiều thu hoạch.”

“Kết quả là khi quay về công ty của mình ta lại cảm thấy không kịp thích ứng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay ta xử lý, hầy, một lời khó nói hết!”

“Bởi vậy, sau khi xem những cuộc thảo luận gần đây trên mạng, ta cũng thấy đồng cảm.”

“Rất nhiều người hỏi tại sao Đằng Đạt có thể thành công thay đổi những công ty này chỉ dựa vào việc không tăng ca? Không tăng ca chẳng phải đồng nghĩa với nhân viên lười biếng hay sao? Thế thì tại sao lại có thể giúp công ty phát triển tốt? Điều này hoàn toàn trái ngược với tư duy của người bình thường.”

“Thế nhưng khi đến Đằng Đạt rồi, ta lại chợt nhận ra một triết lý.”

“Đối với một công ty, không nên khuyến khích phấn đấu cá nhân mà nên khuyến khích phấn đấu tập thể.”

“Phấn đấu tập thể không có nghĩa là tập thể phải làm thêm giờ mà có nghĩa là toàn bộ công ty phải đi đúng hướng.”

“Mà cuối cùng phấn đấu cá nhân sẽ chỉ tạo thành sự tiến bộ của một nhân viên. Một nhân viên dù có nỗ lực đến đâu thì cũng sẽ tìm một công việc khác sau sự nỗ lực ấy, điều đó giúp ích gì cho công ty không? Ngay cả khi tăng ca, những người cuối cùng ở lại nhất định vẫn sẽ là những nhân viên kém cỏi nhất!”

“Mà nếu đó là sự phấn đấu tập thể thì sao? Toàn bộ công ty đều sẽ đi đúng hướng, bảo đảm lợi ích của nhân viên thông qua nhiều phúc lợi để nhân viên có thể cùng nhau nỗ lực. Khi đó, những nhân viên xuất sắc sẽ không rời đi, những nhân viên lười biếng cũng sẽ dần thay đổi trong bầu không khí này, dần dà có thể tạo thành một vòng tuần hoàn tích cực.”

“Ta biết con đường này cực kỳ khó đi, đối với hầu hết những ông chủ không có năng lực mà nói thì nó lại càng không thể đi được.”

“Tuy nhiên, đây mới là con đường chính đạo để điều hành một công ty hay doanh nghiệp.”

“Không đi được chỉ có thể nói là do năng lực không đủ, song nếu đi được, công ty sẽ có tiềm năng phát triển rất lớn.”

Những nhà đầu tư khác đều nghiêm túc lắng nghe với vẻ mặt ghen tị.

Bọn họ thực sự ghen tin bởi vì tổng giám đốc Lý có thể trở thành người phụ trách tạm thời để học tập và tìm hiểu sâu về mô hình Đằng Đạt.

Một trong những nhà đầu tư đưa ra câu hỏi: “Tổng giám đốc Lý, gần đây ngươi có để ý đến sự việc của Trạch Cư Takeaway không?”

Lý Thạch cười ha hả: “Ta để ý chứ. Thế nhưng theo quan điểm của ta, cái người tên Trịnh Hào này e rằng giận quá mất khôn rồi.”

“Hắn dám công khai bày tỏ sự nghi ngờ về tổng giám đốc Bùi, lại còn mời tổng giám đốc Bùi tranh luận công khai?”

“Ha ha, đúng là sợ mình chết chưa đủ bi thảm.”

“Hắn thực sự cho rằng tổng giám đốc Bùi là một sinh viên năm tư mới tốt nghiệp thôi sao? Theo ta thấy, Trịnh Hào gấp gáp quá rồi.”

“Sau khi dẫn quân tới và thất bại thảm hại trong một trận chiến, khi trở thành tù nhân, hắn vẫn không chịu buông bỏ mà vẫn muốn dùng lưỡi lê để chiến đấu với tướng lĩnh đứng đầu của đối phương, ngươi nói xem có phải hắn bị ngu không?”

Tất cả các nhà đầu tư đều đồng loạt gật đầu.

“Đúng vậy, tổng giám đốc Bùi là thiên tài của thiên tài. Trịnh Hào muốn tranh luận công khai với tổng giám đốc Bùi, e rằng hắn sẽ chỉ càng chết thảm hơn.”

“Thế nhưng đến bây giờ tổng giám đốc Bùi vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào, không nói có chấp nhận hay không, chỉ im lặng nhìn Trịnh Hào diễn trò trên mạng như một thằng hề.”

“Ta nghĩ rằng tổng giám đốc Bùi phớt lờ hắn là điều dễ hiểu. Đúng là việc vả mặt ngay tại chỗ khiến người ta rất sảng khoái, thế nhưng với thân phận và địa vị của tổng giám đốc Bùi, hắn không cần phải mạo hiểm trong một cuộc tranh luận công khai với một kẻ bại trận, rủi ro và lợi ích hoàn toàn không cân xứng với nhau.”

“Ta cảm thấy rất có khả năng chỉ vì hôm đó là cuối tuần, Đằng Đạt đang nghỉ nên không có ai phản hồi.”

Tất cả các nhà đầu tư lần lượt bày tỏ ý kiến, mặc dù mọi người đều cho rằng tổng giám đốc Bùi không cần thiết phải đích thân tranh luận trực tiếp với Trịnh Hào làm cái gì, thế nhưng bọn họ cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.

Bởi vì nếu như tổng giám đốc Bùi đích thân ra trận và phản bác tới mức khiến Trịnh Hào không nói lên lời thì cảnh tượng sẽ khá là thú vị.

Hết chương 3121.
Bình Luận (0)
Comment