Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3130 - Chương 3130. Giết Người Hay Muốn Giết Tâm?

Chương 3130. Giết người hay muốn giết tâm?
Chương 3130. Giết người hay muốn giết tâm?

Còn có người sử dụng tiêu chuẩn này để đối chiếu với các tác phẩm văn học nghệ thuật đang có mặt trên thị trường hiện giờ, bất kể là tiểu thuyết, phim hay là game. Sau đó phát hiện hễ là những tác phẩm có thể đáp ứng được toàn bộ các đặc điểm thì gần như đều là tác phẩm tốt được hoan nghênh.

Còn có rất nhiều người nghĩ xa hơn, bắt đầu nghiêm túc thảo luận về hướng phát triển các tác phẩm văn học nghệ thuật đại chúng trong thời đại internet trong tương lai, thậm chí còn từ đó lan sang các lĩnh vực khác.

Vẫn có vài anti không cam tâm đưa ra nghi vấn, nghi ngờ bài luận văn tổng giám đốc Bùi viết nằm trong lĩnh vực sáng tạo văn học nghệ thuật, cùng lắm là trong lĩnh vực tiểu thuyết, phim ảnh và game. Thế nhưng những chuyện trong lĩnh vực kinh doanh khác vẫn chưa có được lời giải thích?

Sự nghi vấn này lập tức bị làn sóng cười nhạo át đi.

Bởi vì đây là luận văn tốt nghiệp khóa chính quy của tổng giám đốc Bùi, tổng cộng cũng chỉ có vài trang đó, đến cả nội dung hiện tại cũng được viết rất chặt chẽ, sao có thể đi viết những nội dung khác được nữa chứ?

Hơn nữa tổng giám đốc Bùi không viết, không có nghĩa là tổng giám đốc Bùi không hiểu!

Tổng giám đốc Bùi đã chứng minh bản thân mình trong lĩnh vực sáng tạo văn học nghệ thuật phức tạp nhất trừu tượng nhất, huống chi là những lĩnh vực khác chứ, đây là việc không cần chứng minh cũng rõ.

Tóm lại vừa đăng tải bài luận văn này lên thì đã hoàn toàn thay đổi chiều hướng trên mạng.

Trước đó còn có rất nhiều người thắc mắc, cảm thấy Trịnh Hào ngang nhiên nhảy ra chỉ trích tổng giám đốc Bùi, còn tổng giám đốc Bùi lại úp úp mở mở không tiếp lời, là một biểu hiện chột dạ.

Thế nhưng bây giờ xem ra, Trịnh Hào căn bản không phải là đối thủ cùng một đẳng cấp với tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi mặc kệ hắn quả thực là chuyện rất bình thường.

Còn tổng giám đốc Bùi, chắc chắn xứng đáng là một thiên tài!

Kể từ khi hắn thành lập Đằng Đạt tới khi hoàn thành việc học, trong bốn năm ngắn ngủi, đã tạo ra một đế chế kinh doanh khổng lồ như vậy.

Mỗi một chuyện xảy ra trong bốn năm qua, đều đang nghiệm chứng quan điểm này vô số lần, còn bài luận văn này chẳng qua chỉ là một lời ghi chú của tổng giám đốc Bùi về cuộc đời như mở hack của mình mà thôi.

...

Cùng lúc này, Bùi Khiêm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà mình, ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ về nhân sinh.

Hắn đã đọc cuộc thảo luận trên weibo rồi, thế nhưng càng đọc càng cảm thấy khó tin.

“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mấy người tâng bốc này còn nói đạo lý nữa không đây?”

“Ta quả thực sắp không chịu nổi nữa rồi...Cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người mình đều đang nở ra...”

Tâm trạng hiện giờ của Bùi Khiêm rất phức tạp.

Như một đứa trẻ đoán đề trước khi thi, kết quả đoán trúng hết, thi được điểm cao, dẫn tới thành tích kiểm tra cao hơn thành tích bình thường, còn được thầy tuyên dương công khen vậy.

Chột dạ thật đấy!

Nói một cách nghiêm chỉnh thì Bùi Khiêm cũng không tính là làm ăn gian dối, bởi vì những điều hắn viết đều là về tập đoàn Đằng Đạt, những thứ phân tích đều là người khác phân tích ý tưởng của hắn, tới tới lui lui nguồn gốc cũng là từ hắn ra.

Thế nhưng đây cũng không phải là trình độ thật sự của hắn. Bởi vì vào lúc hắn chế tác những trò chơi, viết kịch bản những bộ phim đó, cũng không cố hết sức nghĩ theo phương hướng này.

Cùng lắm cũng chỉ là rất nhiều linh cảm lóe qua.

Cho nên bài luận văn tốt nghiệp xuất sắc này, Bùi Khiêm lấy thật sự rất không chân thực.

Không ngờ Trương Duy và thầy Khổng đều không lược bỏ câu cuối cùng đi, không chỉnh sửa một chữ nào, đề giao nguyên gốc. Đối với chuyện này Bùi Khiêm xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào ra một căn phòng khách ba phòng ngủ.

Càng khó tin hơn là, những người trên mạng thảo luận về bài luận văn này, rõ ràng tâng lên không biết tới tận mức độ nào.

Ở đây có rất nhiều lời khen ngợi Bùi Khiêm không ngờ tới, cũng khiến hắn cảm thấy hổ thẹn.

Bùi Khiêm biết rõ trình độ thật sự của mình có mấy cân mấy lượng, những thành tựu lớn này một phần là do vận may, chứ không phải hắn đã bỏ ra bao nhiều sự cố gắng vượt qua khó khăn. Cho nên hắn cũng không hy vọng mọi người gán những vinh quang này lên người hắn.

Sở dĩ Bùi Khiêm vẫn luôn cố hết sức tránh xuất đầu lộ diện, làm người cực kỳ khiêm tốn, chính là do hắn biết, mình có thể khác xa tổng giám đốc Bùi trong kỳ vọng của mọi người.

Kết quả càng tránh, mọi người tâng bốc hắn càng nhiều, bốn năm trôi qua, cuối cùng cũng có phần không chống đỡ được.

“Ta cảm thấy tốt hơn là nên làm rõ một chút.”

“Nếu không nói gì cả thì chẳng khác nào đang mặc nhận những lời khen ngợi này, sau này sẽ ngã càng thảm hơn.”

“Nói đơn giản vài câu, phát biểu quan điểm cá nhân của mình, cũng coi như là dự phòng trước cho mọi người.”

Bùi Khiêm không muốn khiến mọi người hiểu lầm mình là “Cao nhân ở ẩn”. Mắt thấy mình đã bị buộc phải trở nên ngầu lòi, tình thế có phần mất kiểm soát, hắn theo bản năng muốn ra mặt làm giảm nhiệt độ.

Sau khi nghĩ kỹ, hắn đã nghĩ ra một bài đăng dài lên weibo.

“Ta nhận thấy trên internet có rất nhiều cuộc thảo luận liên quan tới bài luận văn tốt nghiệp của ta. Trong đó có một số nội dung quả thực là chuyện ta vẫn luôn nghĩ tới, thế nhưng cũng có một số nội dung rõ ràng là đã quá lố và phóng đại rồi.”

“Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Là một nhà sáng tạo, nhiều khi đang sáng tạo nội dung lại không có ý tưởng rõ ràng, mà chỉ là một tia sáng lướt qua.”

“Cho nên ta thật sự cảm thấy không cáng đáng nổi lời khen ngợi mọi người dành cho ta.”

“Hy vọng mọi người bàn chuyện, đừng tâng bốc ta quá nhiều, cũng đừng ký thác quá nhiều kỳ vọng hão huyền lên người ta.”

“Ngoài ra, ta cũng không phải cố ý coi thường vấn đề mà cậu Trịnh Hào đưa ra về ta, chỉ là cho rằng không cần thiết phải tranh chấp về vấn đề này.”

Hết chương 3130.
Bình Luận (0)
Comment