“Thế nhưng nếu đã đăng weibo rồi thì ta sẽ trả lời vấn đề của cậu Trịnh Hào ngay tại đây.”
“Cậu Trịnh Hào cho rằng ta không phải là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, năng lực còn hạn chế, cũng không phải là một doanh nhân giỏi. Ta hoàn toàn đồng ý về điểm này, ta cũng chưa từng cho rằng mình là một sinh viên tốt nghiệp và doanh nhân xuất sắc.”
“Bất kể là về mặt học tập hay là năng lực kinh doanh, cậu Trịnh Hào đều vượt xa ta.”
“Còn tại sao trong tranh chấp kinh doanh, ta lại liên tiếp giành được phần thắng, ta cũng rất khó hiểu về vấn đề này.”
“Thế nhưng, ta nghĩ một trong những nguyên nhân có khả năng là do ta chưa đủ thông minh và chưa đủ xuất sắc, cho nên mới có thể phân rõ phải trái trắng đen. Sau khi trở thành sếp, trở thành nhân vật quan trọng có thể điều động số lượng lớn tài nguyên thông qua doanh nghiệp, vẫn có thể phân biệt được rõ thị phi đúng sai. Không bởi vì vị trí mình đứng khác biệt, mà ảnh hưởng tới đôi mắt và bộ não của mình.”
“Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ và ưu ái của mọi người. Ta sẽ cố gắng học tập tiến bộ hơn, để một ngày nào đó khiến mình trở thành một người xứng đáng với lời khen ngợi của mọi người.”
Sau khi viết xong, Bùi Khiêm lại soát lại một lượt, cảm thấy thái độ tổng thể cũng coi như là thành khẩn.
Mấu chốt là hắn không thể nói rõ được hết mọi chuyện, cũng không thể trực tiếp đào hết gốc rễ của mình ra được đúng không? Đó không phải là làm rõ, mà là chủ động tìm chết.
Cộng đồng mạng đều là người mình, dễ nói dễ thương lượng. Chỉ cần bày tỏ rõ thái độ của mình với bọn họ thì có lẽ nhiệt độ này sẽ từ từ giảm xuống.
Đương nhiên, bài viết dài này của tổng giám đốc Bùi nên không thể đăng bằng weibo của mình được, nếu không thì sẽ lập tức bị bại lộ.
Vẫn nên đăng bằng weibo chính thức của tập đoàn Đằng Đạt thì hơn.
...
Cùng lúc đó, Ma Đô, tổng bộ tập đoàn Thịnh Vận.
Nhiếp Vân Thịnh lướt qua trang web, sau đó bất lực dựa vào ghế giám đốc, khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ thở dài.
“Haizzz.”
“Biết ngay hành vi của Trịnh Hào tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt mà.”
“Trong lĩnh vực đấu tranh dư luận, cho dù tấn công từ góc độ nào, tổng giám đốc Bùi cũng luôn tìm được cách phản kích, hơn nữa còn khiến người khác khó mà đề phòng được.”
Nhiếp Vân Thịnh cũng không ngờ, tổng giám đốc Bùi chỉ dùng một bài luận văn, đã dễ dàng đánh lùi được đòn tấn công cuối cùng vì thẹn quá hóa giận của Trịnh Hào.
Không nhỉ như vậy, bài luận văn này còn thu hút được độ thảo luận rộng rãi ở trên internet.
Dựa vào bài luận văn này đã dễ dàng lọt vào hot search weibo nhờ vào lượng truy cập tự nhiên. Hơn nữa còn tuyên truyền và quảng bá toàn bộ những ngành công nghiệp của Đằng Đạt, không biết đã tiết kiệm được bao nhiêu kinh phí marketing và tuyên truyền.
Loại năng lực này quả thực không phải doanh nhân bình thường có thể sánh được.
Cảm giác này giống như tổng giám đốc Bùi chưa từng truy cầu nhiệt độ, thế nhưng nhiệt độ lại luôn bám gót theo sau.
Cùng lúc này, Nhiếp Vân Thịnh lại lướt thấy một bài viết mới.
Là tổng giám đốc Bùi đăng tải phản hồi về chuyện lần này thông qua weibo chính thức của tập đoàn Đằng Đạt.
Nhiếp Vân Thịnh ôm theo tâm trạng phức tạp đọc hết một lượt bài đăng dài đó, rồi lại rời vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài một hơi, cảm thán: “Giết người, hay là giết tâm?”
Sau khi Nhiếp Vân Thịnh thấy tổng giám đốc Bùi đăng mấy lời thanh minh trên weibo chính thức của tập đoàn Đằng Đạt là biết tất cả đều đã lắng cặn, Trịnh Hào cũng không còn cơ hội trở mình nữa.
Thời cơ tổng giám đốc Bùi đăng bài weibo này chuẩn vô cùng: Không những đánh Trịnh Hào xuống khỏi vách núi, với lại còn đè một ngọn núi lên, để hắn mãi mãi không trở mình được.
Trông từ bên ngoài, dường như bài weibo này của tổng giám đốc Bùi có ý nhân nhượng cho khỏi phiền.
Đầu tiên là nhằm vào hotsearch luận văn của mình để thể hiện cách nhìn “văn chương vốn tự nhiên, người tài gặp tình cờ”. Có vài nội dung thật sự là hắn nghĩ thế nhưng cũng có vài nội dung là mọi người nghĩ quá mức.
Phía sau sự khiêm tốn này lại là sự tự tin to lớn, với lại còn cho người ta cảm giác vô cùng chân thành.
Cuối cùng tổng giám đốc Bùi phản ứng khiêu khích trước đó của Trịnh Hào một cách chính diện.
Trước khi độ hot trên mạng chưa được hình thành, tổng giám đốc Bùi không nói gì cả, Trịnh Hào đều có thể tìm được lý do phản công.
Chắc chắn tổng giám đốc Bùi sẽ không ứng chiến, nếu cứ đáp trả Trịnh Hào nhiều thì sẽ tiếp tục châm lửa, mãi đến lúc tổng giám đốc Bùi bị ép lộ diện. Nếu đáp trả khiêm tốn thì Trịnh Hào sẽ được nước lấn tới rằng: Tổng giám đốc Bùi lộ sắp chột dạ rồi.
Vì lúc đó tổng giám đốc Bùi không có tấn công Trịnh Hào bằng chiêu quá mạnh, nên dù bày tỏ thái độ thế nào, đều sẽ khiến một số người cảm thấy hơi chột dạ.
Thế nhưng bây giờ, độ hot bài luận văn của tổng giám đốc Bùi đã hoàn toàn bao phủ tất cả độ hot Trịnh Hào phí sức gây dựng rồi, bài weibo này của tổng giám đốc Bùi không phải có ý bỏ qua, mà là một kiểu lòng tin chiến thắng.
Bên ngoài tổng giám đốc Bùi thừa nhận cách nói của Trịnh Hào, hắn cũng nói chưa chắc mình là một nhà kinh doanh, người tốt nghiệp ưu tú, thế nhưng sau đó tổng giám đốc Bùi bẻ lái, bắt đầu giết người từ tận tim.
Tổng giám đốc Bùi đang nói rằng vì mình chỉ là người bình thường, không có tài năng gì hơn người nên mới có thể thấy rõ hơn, mới có thể phân biệt được thi phi, không phải vì mình có tài nguyên và tiền tài làm ảnh hưởng đến vị trí của mình.
Câu này thật sự rất sắc, thật sự đã đâm trúng điểm mấu chốt của vấn đề.
Ý thật sự của tổng giám đốc Bùi là: “Trịnh Hào ngươi thật sự rất ưu tú, thế nhưng thế thì đã sao? Khi phương hướng của một người sau, năng lực của ngươi phát huy càng mạnh, phá hoại càng nhiều.”