Quét mã QR với tạo APP đồng nghĩa với việc phải tìm chuyên gia để phát triển nữa, còn nếu muốn lắp đặt một số camera độ phân giải cao cho các loài động vật trong sở thú với nội dung livestream thì cũng phải tìm chuyên gia đến, chi phí tới lui không phải sẽ tăng lên sao?
Mà những động vật này cũng không phải là động vật quý hiếm gì, chắc có lẽ sẽ không có khách du lịch nào ngày ngày cũng ngắm nhìn chúng trên mạng như thể bị nghiện đâu nhỉ?
Một số khách du lịch có thể sẽ mất hứng thú sau khi đã xem trực tuyến và sẽ không đến địa điểm này nữa, đây cũng là một thành tích tuyệt vời!
Sau khi đi loanh quanh một lúc, Bùi Khiêm cảm thấy tương đối hài lòng.
Xét theo tình trạng địa điểm, dự án cải tạo chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa chất lượng nhân viên cũng rất xuất sắc, thế nên tiền lương tháng này chắc chắn sẽ không thể thiếu.
Mặc dù những con vật này đều rất đáng yêu, khiến Bùi Khiêm cảm thấy có một chút nguy hiểm, nhưng xét cho cùng thì cũng không có loài động vật nào đặc biệt quý giá. So với các sở thú khác, dường như nó cũng không có lợi thế đặc biệt rõ ràng nào.
Có thể sẽ có một nhóm người đặc biệt yêu thích động vật tới thăm, nhưng nhìn chung thì có lẽ không đến nổi hot lên và kiếm được nhiều tiền đâu.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm nói: “Rất tốt, sở thú này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ta, về sau cứ tiếp tục dựa theo tiêu chuẩn này mà làm.”
“Nhân tiện, không có buổi biểu diễn động vật nào được sắp xếp phải không?”
Đàm Tân Chương vội vàng nói: “Tất nhiên là không có, ta đã sắp xếp dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ buổi huấn luyện động vật hay biểu diễn động vật nào cả. Chỉ là nhân viên bọn ta đã tự mình diễn tập một số tiết mục nho nhỏ và cứ dăm ba ngày thì sẽ biểu diễn cho khán giả xem một chút thôi.”
“Thế nhưng tài nghệ của mọi người đều rất nghiệp dư, nên tình huống trước mắt chỉ có thể coi là tự giải trí mà thôi, ta dự định sau này sẽ tìm một số giáo viên chuyên nghiệp đến để hướng dẫn một chút.”
Bùi Khiêm nhanh chóng khoác tay ý bảo dừng lại: “Không cần tìm giáo viên chuyên nghiệp đâu. Rất nhiều chuyện ngàn vạn lần không nên quá tinh xảo, nhất định phải duy trì linh tính nguyên thủy.”
Đàm Tân Chương gật đầu, “Được rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi, tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Khiêm lại đi loanh quanh một vòng, sau đó dặn dò với Đàm Tân Chương và Tiểu Đường rằng nếu như gần đây Tiểu Đường không có việc gì làm thì cứ dăm ba ngày hãy đến sở thú để giúp đỡ chăm sóc các loài động vật này một chút. Nhân tiện cũng kiểm tra các mối nguy hiểm tiềm ẩn về an toàn trong sở thú một chút.
Nhắn nhủ xong những việc này, Bùi Khiêm cũng coi như là yên tâm về sở thú, vui vẻ mà lên xe trở về.
…
…
Thứ bảy, ngày 20 tháng 7.
Sở thú Ấm Lạnh Tự Biết chính thức khai trương.
Trần Khang Thác và Nguyễn Quang Kiến đang đi bộ từ Palpitation Hotel đến sở thú Ấm Lạnh Tự Biết.
Mặc dù cả hai đều nằm trong một khu công nghiệp cũ, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định giữa sở thú và Palpitation Hotel.
Mặc dù phong cảnh dọc đường rất đẹp nhưng đối với hầu hết khách du lịch mà nói thì nếu như không có lý do gì đặc biệt, bọn họ cũng sẽ không chạy tới đây.
Suy cho cùng Palpitation Hotel bên kia cũng đã có rất nhiều hạng mục, nếu như thực sự coi trọng trải nghiệm mà nói thì không thể chơi hết tất cả trong một ngày được.
Về phần tại sao hai người Trần Khang Thác và Nguyễn Quang Kiến lại tới đây, thì đó là một câu chuyện dài.
Hai người vừa đi dạo vừa thảo luận.
Nguyễn Quang Kiến nhìn thấy có rất ít người xung quanh, không khỏi kinh ngạc nói: “Nè, sở thú bên này hình như có rất ít người, bọn họ không làm tuyên truyền trước sao?”
Trần Khang Thác gật đầu. “Hình như không làm tuyên truyền thật đó, có lẽ nhiều người cũng không biết ở đây có một sở thú mới đâu. Tổng giám đốc Bùi làm việc luôn luôn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng không cần lo lắng, rất nhanh thôi các khách du lịch sẽ sớm truyền miệng và khiến sở thú nổi tiếng thôi, không cần thiết phải mất kinh phí tuyên truyền đâu.”
“Bản thân ta cảm thấy khoảng cách từ nơi này đến dự án mới của Palpitation Hotel cũng không quá xa, đến đây để chữa lành tâm hồn của mình một chút là chọn lựa không tồi.”
“Cũng ví dụ như ta bây giờ thực sự hết sức cần được chữa lành đó.”
Kể từ sau khi tiếp quản dự án nhà ma mới của Palpitation Hotel, Trần Khang Thác đã mất ăn mất ngủ mà cống hiến hết mình cho công việc rồi.
Có rất hiều lần, hắn còn cố ý mời Nguyễn Quang Kiến tới để xin chỉ bảo một số ý tưởng thiết kế ban đầu, cũng để trưng cầu ý kiến xem trạng thái hiện tại của nhà ma rốt cuộc là có phù hợp thiết kế lúc đó của Nguyễn Quang Kiến hay không?
Hai người còn thường xuyên tiến hành điên cuồng động não để đưa ra một vài mấu chốt tuyệt vời.
Kết quả là, Trần Khang Thác càng ngày càng đắm chìm trong dự án nhà ma và cảm thấy tâm lý của mình dường như xuất hiện một chút thay đổi.
Hắn có hơi lo lắng, hay là đã lỡ nhập tâm quá, tự mình hủy hoại chính mình luôn rồi!
Trước đây đã từng nghe nói rằng một số diễn viên nước ngoài đóng vai kẻ biến thái, kết quả là lỡ nhập tâm thái quá, khiến bản thân thật sự mắc bệnh tâm lý luôn.
Trần Khang Thác cảm thấy phải cố gắng tránh để tình huống như vậy xảy ra, nếu như hắn thật sự trở thành người phụ trách đầu tiên của tập đoàn Đằng Đạt bị bắt đưa vào bệnh viện tâm thần thì quá là xấu hổ!
Khi nghe tin hôm nay sở thú khai trương, hắn đã cố ý chạy tới,
Khi nghe tin hôm nay sở thú mở cửa, hắn đặc biệt chạy tới, muốn chơi đùa với các loài động vật một chút để chữa lành tâm hồn của mình.
Vừa hay là Nguyễn Quang Kiến cũng có mặt ở đó, thế nên mới cùng nhau đến đây.
Trần Khang Thác cảm thấy tình huống của Nguyễn Quang Kiến hẳn là khá hơn một chút so với mình, nhưng dù sao thì việc ngắm nhìn những con vật nhỏ vẫn luôn có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần mà!