Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3157 - Chương 3157. Anh Hùng Hào Kiệt Giữa Các Loài Chim (3)

Chương 3157. Anh hùng hào kiệt giữa các loài chim (3)
Chương 3157. Anh hùng hào kiệt giữa các loài chim (3)

Vào đến bên trong sở thú, hai người bắt đầu cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn xung quanh.

Không thể không nói, chủng loại động vật cũng không ít, nhưng chẳng qua là không có loài nào đặc biệt quý giá, phần lớn là loài ở giữa thú cưng nuôi trong nhà và động vật hoang dã mà thôi.

Tuy nhiên, những con vật này đều tinh thần không tệ, có con rất hiếu động, nhảy lên nhảy xuống trông vô cùng khéo léo, mấy con còn lại thì nằm trên mặt đất, bụng hướng lên trời ngủ thiệt là ngon, thoạt nhìn cũng không mấy sợ hãi người.

Các nhân viên chăn nuôi rất hòa nhập với các loài động vật, một số loài động vật cũng còn có thể tiến hành tương tác thân thiết với các khách du lịch dưới sự hướng dẫn của nhân viên chăn nuôi.

Ví dụ như ở đây có một con cáo Bắc Cực rất được yêu thích, dưới sự chăm sóc của nhân viên chăn nuôi, rất nhiều em gái đã sôi nổi duỗi tay vuốt ve, phát ra một trận cười rất vui vẻ. Trong ánh mắt của một số người đàn ông bên cạnh đang vây xem đều tràn đầy hâm mộ, không biết có phải là trong lòng muốn hoán đổi thân phận với con cáo Bắc cực kia hay không.

Hai người Trần Khang Thác và Nguyễn Quang Kiến đang tùy ý đi dạo xung quanh, ngay cả khi bọn họ không chạm vào những động vật nhỏ lông xù đáng yêu này thì chỉ cần nhìn chúng từ xa thôi cũng sẽ cảm thấy được chữa lành.

Trần Khang Thác cảm khái, nói: “Ta cảm thấy đợi sau khi dự án nhà ma được hoàn thành, hẳn là nên sắp xếp một gói tham quan sở thú cho anh Bao.”

“Suy cho cùng thì áp lực tinh thần mà hắn phải chịu trong nhà ma quá lớn, đưa hắn đến sở thú để chữa lành một chút cũng có thể phản ánh được sự quan tâm nhân đạo của chúng ta.”

“Này, đằng kia có một con vẹt kìa.”

Trong lúc vô tình, hai người đã đi đến gần lối vào tiếp theo của sở thú Ấm Lạnh Tự Biết, con vẹt Amazon kia đang nhìn chiếc máy nâng thông minh hoàn toàn tự động như thể đang lâm đại địch vậy.

Trần Khang Thác cũng có hơi kinh ngạc mà hỏi: “Tại sao ở đây lại có một chiếc máy nâng thông minh hoàn toàn tự động chứ? Nó dùng để làm gì vậy?”

 Nguyễn Quang Kiến nhìn con vẹt một cái rồi lại nhìn qua máy nâng: “Cảm giác như con vẹt có hơi cảnh giác với chiếc máy nâng này, không biết có phải là do cảm giác của ta sai lầm hay không.”

Hai người đều cảm thấy cảnh tượng này có vẻ rất thú vị, nên không khỏi dừng lại thêm một lúc.

Nhưng bất luận Trần Khang Thác có trêu chọc con vẹt, cố gắng dụ dỗ nó lên tiếng nói chuyện như thế nào thì con vẹt vẫn thờ ơ, nó chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy nâng, dường như lúc nào cũng đề phòng, xem sự trêu chọc của Trần Khang Thác như tiếng ruồi vo ve trong tai, không thèm để ý tới.

“Kỳ lạ thiệt, sợ là con vẹt này không biết nói chuyện đây mà?” Trần Khang Thác cũng không suy nghĩ nhiều, suy cho cùng thì cũng có rất ít con vẹt có thể nói chuyện, là những thiên tài trong loài vẹt, trong khi đó phần lớn loài vẹt lại không thể nói chuyện được.

Kết quả là hai người đang định rời đi thì nhìn thấy một nhân viên chăn nuôi bò ra từ cái lồng bên cạnh.

Nhân viên chăn nuôi này nhìn đồng hồ một cái: “Tốt lắm, Cống Cống, thời gian huấn luyện hôm nay cũng sắp đến rồi, đã chuẩn bị xong chưa?”

Trần Khang Thác không khỏi ngạc nhiên.

Cống Cống, đây là tên của con vẹt này sao?

Sau khi nhân viên chăn nuôi báo với con vẹt, xác nhận thời gian đã chính xác, mới nói với máy nâng tự động: “Bật chế độ cãi nhau lên.”

Câu nói kia giống như là đã nhập một mật mã bí ẩn nào đó, mở ra một cánh cửa tội lỗi.

AEEIS: “Được rồi, hỡi nhân loại luôn luôn tự cho mình đúng kia, muốn bắt đầu loại game nhàm chán này, ngươi cảm thấy mình rất thông minh sao?”

Hai người Trần Khang Thác và Nguyễn Quang Kiến cũng không dám thở mạnh, sợ làm phiền đến một chim một máy đang trong trận này, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của con vẹt.

Chỉ nghe con vẹt mở cái miệng chim ra và trả lời: “Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

AEEIS: “Bởi vì ta cảm thấy chỉ số IQ của ngươi vẫn còn rất nhiều không gian để cải thiện, ngươi cảm thấy mình là một người chăm chỉ sao?”

0

Con vẹt lại nói: “ Ngươi thật sự cho rằng ý tưởng của mình không có vấn đề gì à?”

Lúc này, một chim một máy thế mà lại thật sự bắt đầu nói chuyện với nhau.

Hai người Trần Khang Thác và Nguyễn Quang Kiến kinh ngạc nhìn theo, nhận ra rằng con vẹt này tuy chỉ nói qua nói lại vài lời nhưng nó có thể ổn định tình hình trong cuộc chiến với chiếc máy nâng kia, hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.

Thật ra thì nếu như cẩn thận nhìn một chút sẽ phát hiện rằng những cuộc trò chuyện này tương đối phổ biến trong các máy nâng thông minh hoàn toàn tự động.

Những từ được nhập trước này thực chất là một loại vấn đề đánh lạc hướng, phát động khiêu khích và là bí quyết cuối cùng để chiến thắng chốt hạ trong những cuộc tranh cãi thông qua việc kéo mức IQ của đối phương xuống cùng trình độ với mình.

Nói cách khác là con vẹt này đang bắt chước hoàn toàn phương pháp tất thắng của chiếc máy nâng kia, mà con vẹt lại không bị chiếc máy nâng chọc giận, chỉ chân thành thuật lại nội dung của chiếc máy nâng, hai bên cũng đều là sự tồn tại tuyệt đối lý trí, đương nhiên sẽ đánh đến mức khó phân thắng bại, không ai chịu thua ai.

Điều này dường như cũng chứng minh bí quyết cuối cùng của tranh luận, thực ra chỉ nằm ở hai điểm.

Điều thứ nhất là phải luôn luôn giữ vững sự bình tĩnh, không để cơn tức giận làm choáng váng đầu óc, là người đầu tiên phá vỡ hàng phòng ngự!

Điều thứ hai là phải luôn kiên trì quyết không bỏ cuộc, bất luận là chuyển chủ đề hay là sống chết bám lấy, nhất định không được làm người thứ hai từ dưới đếm lên nói chuyện, phải đảm bảo rằng câu nói sau cùng nhất định phải đến từ phía ngươi.

Cả hai rõ ràng đều đã đạt đến đỉnh cao của tranh luận, chẳng qua là con vẹt Cống Cống vẫn lộ ra vẻ có phần trứng chọi đá về phương diện từ vựng cụ thể, điều này hiển nhiên là do thời gian học tập chưa được đầy đủ.

Hết chương 3157.
Bình Luận (0)
Comment