Tin rằng sau khi đợi một thời gian nhất định, con vẹt Cống Cống có thể học được tất cả các câu tranh cãi tất thắng của chiếc máy nâng này, khi đó con vẹt này có thể được coi là một chiếc máy nâng sống.
Trần Khang Thác và Nguyễn Quang Kiến không khỏi kinh ngạc.
Đỉnh thiệt chớ.
Tốt lắm, những con vẹt khác cũng chỉ học nói thôi, thế mà con vẹt này lại là con duy nhất học cách để tranh cãi!
Dẫn đầu xu hướng cả chục thập kỷ!
Hai người bọn họ không hề nghi ngờ rằng nếu như những khách du lịch bình thường chỉ coi con vẹt này như một con vẹt bình thường mà nói chuyện với nó một cách bình thường thì có lẽ bọn họ sẽ bị làm cho á khẩu và hoài nghi cuộc sống luôn.
Trần Khang Thác cảm khái nói: “Tổng giám đốc Bùi thực sự giỏi cách phát huy những ý tưởng kỳ diệu mà, làm thế nào mà hắn lại nảy ra ý tưởng liên kết con vẹt với máy nâng tự động này vậy? Thậm chí nó còn rất có hiệu ứng chương trình nữa chứ.”
Hai người bọn họ lại đi lòng vòng, bất tri bất giác mà bước đến một sân khấu.
Theo bản năng, Trần Khang Thác nói: “Đây chắc là nơi biểu diễn thuần hóa động vật phải không?”
“Nhưng mà trong sở thú này không có loài động vật thông thường nào, không có khỉ hay gấu đen gì cả, vậy thì muốn huấn luyện con vật gì để biểu diễn đây? Huấn luyện một con Border Collie? Hay là con vẹt?”
“Không biết chính xác khi nào buổi biểu diễn mới bắt đầu.”
Nguyễn Quang Kiến nhìn bảng thông báo cạnh sân khấu một cái: “ Có một tin tức tốt và một tin tức xấu.”
“Tin tức tốt là 10 phút đồng hồ sau sẽ có một buổi biểu diễn.”
Trần Khang Thác nói: “Vậy còn tin tức xấu thì sao?”
Nguyễn Quang Kiến trầm mặc một lát: “Không phải động vật biểu diễn mà là nhân viên sở thú biểu diễn.”
Suýt nữa Trần Khang Thác còn cho là mình nghe lầm, hắn kinh ngạc nhìn bảng thông báo và thấy rằng những gì Nguyễn Quang Kiến nói là hoàn toàn chính xác, nơi này thực sự không phải là địa điểm biểu diễn của động vật, mà là địa điểm biểu diễn của nhân viên!
Trên bảng quảng cáo có ghi rõ ràng rằng mỗi ngày sẽ có các buổi biểu diễn của nhân viên vào những thời điểm cố định, một buổi sáng và một buổi chiều, nội dung biểu diễn thực chất là các nhân viên đóng giả các loại động vật khác nhau.
Một số nhân viên sẽ hóa trang thành tinh tinh và chạy xe đạp, trong khi những nhân viên khác sẽ hóa trang thành gấu chó và đi trên cây cầu ván đơn...
Bên dưới bảng thông báo còn có một câu ghi chú rằng sẽ tiếp tục tung ra nhiều tiết mục hấp dẫn hơn trong tương lai.
Trần Khang Thác sửng sốt: “Điều này... thật điên rồ!”
Ngay cả Trần Khang Thác, với tư cách là người phụ trách của tập đoàn Đằng Đạt, cũng có chút không thể hiểu được loại mạch não này.
Nói một cách logic, việc tổ chức một số buổi biểu diễn động vật trong sở thú cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, còn nếu như không muốn hành hạ những con động vật kia, vậy thì dứt khoát khỏi làm nữa, hà tất gì phải làm cái sân khấu này vậy?
Cuối cùng, lại để con người đóng vai động vật, quả thực là giống như cởi quần đánh rắm, làm điều thừa thãi.
Tuy nhiên, nói vậy thôi chứ... thực sự cũng khá là muốn xem.
Trần Khang Thác nhìn đồng hồ và đề nghị: “Biểu diễn sẽ sớm bắt đầu, hay là chúng ta cứ ngồi xuống xem trước đi rồi hẳn đi nhé?”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu, hắn cùng Trần Khang Thác ngồi xuống hàng ghế đầu tiên ở sân khấu.
Sau 10 phút đồng hồ, buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Trần Khang Thác quay đầu lại nhìn một chút, thấy rằng cũng không có quá nhiều người trong khán phòng.
Sở thú Ấm Lạnh Tự Biết so ra thì kém hơn những sở thú lớn kia, sân khấu có diện tích còn hơi nhỏ, thế nên khán phòng cũng không có quá nhiều chỗ ngồi, nhưng dù vậy thì vẫn chưa kín chỗ.
Một mặt là bởi vì ngày hôm nay vốn có rất ít người đến sở thú, về mặt khác cũng là bởi vì không ai thực sự quan tâm đến kiểu biểu diễn động vật do người thật biểu diễn này.
Số ít người ở lại, về cơ bản thì tất cả cũng đều do trong lòng muốn tìm kiếm cái lạ giống như Trần Khang Thác.
Buổi biểu diễn bắt đầu đúng giờ.
Điều khiến Trần Khang Thác có hơi ngạc nhiên chính là hiện trường không có người huấn luyện động vật nào và mỗi “con vật” đều lên sân khấu theo một trật tự hoàn toàn được sắp xếp trước, vô cùng tự nhiên, như thể chúng đang ở nhà mình vậy.
Trần Khang Thác tập trung nhìn kỹ hơn thì thấy rằng số lượng động vật ở đây cũng không ít, chẳng qua là mấy chủng loại này có vẻ hơi đơn điệu.
Chủ yếu là có gấu ngựa, gấu xám, gấu bắc cực, gấu trúc, tinh tinh, thậm chí còn có một con sóc đất khổng lồ.
Chỉ có điều tất cả những con vật này đều có kích thước tương tự nhau, thế nên có thể nhìn ra được là do con người sắm vai.
Vài loài gấu phía trước và tinh tinh là giống nhất, suy cho cùng thì những loài động vật này cũng có kích thước tương đương với con người.
Nhưng con sóc đất khổng lồ này lại lớn quá mức, bởi vì nó tương đương với việc phóng to con sóc đất khổng lồ lên gấp mấy lần.
Nếu bỏ vụ hình dáng này qua một bên thì chiếc bao da này được làm tinh xảo đến mức trông như thể nó được định chế đặc biệt.
Thoạt nhìn, thậm chí nó còn có thể gây ra hiệu ứng nhầm giả thành thật!
Những nhân viên đóng vai động vật này hẳn là cũng đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, bất luận là đi lại hay chạy nước kiệu hay là ngồi trên mặt đất, đều rất giống với biểu cảm và chuyển động của động vật.
Trần Khang Thác vẫn nhớ rõ lúc trước đã từng xem qua một bài báo nói rằng có khách du lịch khiếu nại con gấu đen trong sở thú là do con người đóng giả, nhưng sở thú đã làm sáng tỏ rằng đó là động vật thật. Cũng là bởi vì ở một khía cạnh nào đó gấu đen trông rất giống con người, thế nên việc đóng giả cũng tương đối dễ dàng hơn.
Kết quả không nghĩ tới sở thú Ấm Lạnh Tự Biết thế mà lại thật sự làm ra cái trò này!