“Lão Trần, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây cũng là một phần kịch trong bản sao?”
“Thế đây là đoạn nào vậy, tại sao chúng ta lại phải gọi cảnh sát? Trong kịch bản của chúng ta đâu có chuyện gì cho cảnh sát đâu.”
“Quả Lập Thành có lẽ là người ở gần điện thoại nhất đó, hắn đã đi lấy điện thoại rồi.”
“Lão Trần, các ngươi đang ở đâu vậy? Ta tới tìm các ngươi.”
Những người phụ trách vốn đang ẩn nấp ở gần đó cũng không ngồi yên, lao nhao rời đi.
Còn lại Trần Khang Thác và Kiều Lương dẫn theo Bao Húc, dựa vào sự quen thuộc của bọn họ với khu vực này để tạm thời thoát khỏi tên biến thái cầm rìu.
Kết quả là còn chưa chạy được bao xa, đã nghe thấy giọng nói khiếp sợ của Quả Lập Thành phát ra từ tai nghe: “Tất cả điện thoại đặt ở đây đều biến mất hết rồi!”
Trong kênh nói chuyện, những người phụ trách lao nhao khiếp sợ.
“Điện thoại bị mất rồi à?”
“Ai làm vậy!”
“Nói cách khác là đã có người đến nơi này sau khi chúng ta vừa đi vào trong không lâu, hơn nữa còn lấy hết điện thoại của chúng ta đi?”
“Không đúng, các địa điểm của chúng ta hẳn là đã được đóng cửa và không cho phép khách du lịch bên ngoài vào rồi mà.”
“Nhưng nếu như có người mang âm mưu muốn vào thì vẫn có thể vào được. Gần đây chắc không có tội phạm bị truy nã nào trốn khỏi nhà tù Kinh Châu đâu nhỉ?”
Trần Khang Thác cũng hoàn toàn hoảng sợ, đây chỉ là một hoạt động thử nghiệm nội bộ của nhà ma thôi, đừng có biến nó thành một hiện trường giết người thiệt chứ.
Trong đầu của hắn lập tức hiện lên rất nhiều cảnh tượng trong phim kinh dị: Vốn dĩ đang quay phim kinh dị, kết quả là phim giả thành thật, trong khi quay phim rất nhiều người đã mất cảnh giác, cuối cùng bị sát nhân giết chết từng người từng người một.
Nghĩ đến đây, Trần Khang Thác vội vàng nói: “Mọi người đừng lo lắng, chúng ta có rất nhiều người, mau chóng tập hợp lại ở lối vào và rời đi, rồi tìm người gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Hai người đỡ lấy Bao Húc đang bị thương đi ra ngoài, dọc theo đường đi, có rất nhiều quỷ quái ẩn núp ở những nơi khác cũng lao nhao xuất hiện, tụ tập lại với nhau.
Tất cả mọi người đều đã tháo bao da ra, vẻ mặt nghiêm túc và tinh thần cảnh giác cao độ.
Tuy nhiên, thời điểm bọn họ vừa đi đến lối vào, bất ngờ phát hiện ra tên côn đồ kia không biết từ đâu xuất hiện và chặn ở lối vào.
Tên côn đồ vẫn đang cầm chiếc rìu trên tay, phía trên dường như có vết máu đang nhỏ giọt.
Cùng lúc đó, Bao Húc dường như đã mất quá nhiều máu và rơi vào trạng thái mê mang.
Mặc dù trước đó Kiều Lương đã xé một mảnh vải và băng bó đơn giản cho hắn một chút, nhưng dường như cũng không có nhiều tác dụng.
Những người phụ trách nhìn thấy lối vào đã bị tên côn đồ chặn lại, trên mặt người nào người nấy đều hiện ra vẻ mặt sợ hãi nhưng lại kiên định.
Quả Lập Thành xung trận ngựa lên trước, hắn đã cầm theo một thanh tạ ra khỏi nơi chứa dụng cụ trong phòng tập thể hình, nói: “Mọi người đừng sợ, chúng ta có rất nhiều người, cùng nhau tiến lên!”
“Dám đến đây gây rối khi những người phụ trách của Đằng Đạt đang làm team building, hãy cho hắn xem thành quả của phòng Tha Quan Fitness chúng ta.”
Ở đây còn có những lối ra khác, nhưng nhìn tình cảnh của Bao Húc, rõ ràng là hắn không thể chịu đựng được nữa. Trong nháy mắt, những người phụ trách đã cùng chung mối thù, đồng thời tiến về phía trước một bước: “Được, chúng ta có rất nhiều người, chơi hắn!”
Trong sân, không khí hết sức nghiêm trọng, dường như sắp nổ ra trận chiến đẫm máu.
Không ít người cũng rất lo lắng trong lòng, tên côn đồ này thoạt nhìn cực kỳ hung ác, tất cả những người phụ trách của Đằng Đạt không phải sẽ bị một mình hắn diệt sạch đâu nhỉ?
Vậy thì cũng quá tức cười rồi.
Cả đám người đều là nhân vật hết sức quan trọng ở bên ngoài, mỗi người phụ trách một sản nghiệp trọng điểm của Đằng Đạt, kết quả lại vì một tên côn đồ mà bị diệt môn, tin này mà truyền đi thì ngoài sự bi thảm ra còn mang theo ba phần tức cười.
Hai bên giằng co một hồi, Quả Lập Thành hô to một tiếng, chuẩn bị là người đầu tiên lao về phía trước.
Đúng lúc này, tên côn đồ lại đột nhiên lại không tự chủ được mà bật cười thành tiếng.
Trong đám người, người mới vừa rồi trông như sắp ngất đi - Bao Húc - cũng hất cánh tay ra, mà người vừa chuẩn bị đại chiến - Kiều Lương - cũng ôm bụng cười to.
Tên côn đồ vừa cởi bộ tóc giả đang đội xuống, vừa xé toang một mảnh da giả dùng để hóa trang.
Mọi người nhìn kỹ lại, đây không phải là Nguyễn Quang Kiến sao?
Tất cả mọi người đều ngây ngốc! Có chút không rõ ràng lắm tình hình hiện tại.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nguyễn Quang Kiến, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Trần Khang Thác cảm thấy vô cùng hoang mang.
Lúc trước, hắn cũng từng muốn mời Nguyễn Quang Kiến đến, muốn hắn tham gia vào hoạt động trả thù Bao Húc với tư cách là người phụ trách giống như Kiều Lương, nhưng Nguyễn Quang Kiến đã từ chối bởi vì công việc bận rộn.
Không ngờ tới Nguyễn Quang Kiến thế mà lại lén lút đi tới đây, lại còn dùng phương thức như thế này để xuất hiện.
Nguyễn Quang Kiến cười ha hả: “Như thế nào? Kỹ năng diễn xuất của ta cũng không tệ lắm đúng không!”
Kiều Lương nói: “Ta đã sớm nói rồi, ngươi diễn một tên biến thái cuồng giết người là hợp nhất, chỉ cần kiềm chế một chút là được.”
“Nhưng cũng phải nói rằng, tuy ngươi diễn rất tròn vai, nhưng thực ra đó cũng chỉ là một màn biểu diễn chính mình thôi, không có gì khó khăn, ta và anh Bao mới thực sự là cống hiến kỹ năng diễn xuất đạt đẳng cấp ảnh đế từng đoạt giải Oscar.”
Mọi người lại nhìn Bao Húc, chỉ thấy người mới vừa rồi còn rên rỉ như sắp chết - Bao Húc - lúc này đã khoẻ như vâm rồi.
Hắn cho mọi người xem vết thương trên cánh tay trái của mình, thật ra thì căn bản là không có vết thương nào cả.
Đó chỉ là túi máu bản thân hắn đã dùng để quay phim, chế tạo ra để có hiệu quả trông giả thành thật, trông rất giống máu thật đang chảy.