Hai người cha đang nói về công việc của mình, một người là công nhân nhà máy, một người mở một cửa tiệm nhỏ.
Dù công việc khác nhau nhưng họ có thể nhận ra việc làm ăn dạo này không có khởi sắc. Họ đều muốn tìm cách kiếm thêm thu nhập để bù vào chi phí trong nhà. Nếu không rất có thể họ sẽ không thể gánh nổi khoản học phí kếch xù của con nhỏ nữa.
Lúc này tivi đang phát tin tức.
“Hệ thống bảo vệ Oxygen chính thức được kích hoạt từ hôm nay. Nó tương tự không khí, có ở khắp mọi ngóc ngách trong cuộc sống của chúng ta, không thể thiếu ở bất kỳ đâu.”
“Hệ thống bảo vệ Oxygen bảo vệ tài sản cá nhân của mỗi công dân, thần thánh không thể xâm phạm. Nó duy trì công bằng pháp luật, không để bất cứ phần tử phạm tội nào có cơ hội lẩn trốn.”
“Hệ thống bảo vệ Oxygen không thiên vị về bất cứ tầng lớp, cộng đồng hay cá nhân nào. Nó trung thành cung cấp cho mọi công dân sự bảo vệ toàn diện nhất theo nguyên tắc cao nhất dựa trên pháp luật. Nó cung cấp sự bảo vệ toàn diện nhất cho mỗi công dân…”
“Một nghị viện bày tỏ, khi hệ thống bảo vệ Oxygen chính thức được sử dụng đại diện cho việc lịch sử loài người đã phát triển đến một kỷ nguyên mới. Bởi vì dưới sự bảo vệ của hệ thống bảo vệ Oxygen, chức năng tự do điều chỉnh của thị trường đã được tự do hoàn toàn. Nó có thể phát huy tác dụng lớn nhất mà không cần sự giám sát của con. Khi thị trường được tự do hóa hoàn toàn xã hội loài người sẽ sáng tạo ra nhiều loại tài sản hơn, mang đến cuộc sống hạnh phúc hơn…”
Khi tin tức vừa nói tới đây, họ đã nghe thấy tiếng người mẹ cao giọng nói vọng ra từ trong phép: “Các con, ăn cơm thôi.”
“Dạ!” Hai đứa trẻ đáp lại, chúng nó vẫn đang tranh cướp quả cầu cuối cùng.
Hai người cha nhìn nhau cười một tiếng, một trong hai người họ phất tay tắt tivi đi rồi tới phòng bếp hỗ trợ dọn bàn ăn.
Trời dần tối, đèn sáng lên, hai nhà ngồi ăn chung.
Một buổi tối tốt lành và yên tĩnh.
Tiết tấu của phim rất nhanh, hai đứa trẻ kia từ từ lớn lên, cơ thể chúng cũng bắt đầu xảy ra biến hoa.
Một đứa trẻ theo cha nó vào nhà máy làm công nhân bình thường, một đứa khác lập chí buôn bán, làm nhà bán lẻ.
Hai người họ rất chăm chỉ, sớm khuya dậy sớm, tham công tiếc việc, vô cùng cố gắng.
Nhưng đứa trẻ theo nghiệp buôn bán kia dần dần lớn lên, nó bắt đầu dùng số tiền mình kiếm được mua con chip giáo dục mới nhất, học tập đủ loại kiến thức, dần dần kiếm được nhiều tiền hơn và rời khỏi cộng đồng này.
Từ đó về sau hai đứa trẻ ngày càng cách xa nhau, chúng cũng không liên lạc với nhau nữa.
Bấy giờ ống kính tập trung sang đứa trẻ nghèo hơn.
Vốn dĩ nó đã có công việc ổn định tại nhà máy.
Nhưng đột nhiên có một ngày chủ nhà máy thông báo tới toàn thể công nhân rằng họ sẽ thất nghiệp. Bởi vì nhà máy vừa nhập một nhóm máy móc mới nhất, mọi công đoạn sản xuất đều có thể kiểm soát được thông qua máy móc, không cần bất cứ công nhân nào nữa.
Có rất nhiều công nhân không thể chấp nhận thực tế này. Họ tức giận muốn phá hư tất cả những máy móc kia nhưng ngay lập tức bị lực lượng thi hành pháp luật có mặt ở khắp nơi dùng điện cao thế đánh bất tỉnh. Có người chết ngay tại chỗ, bởi vì họ muốn phá hư những vật phẩm quý giá này nên họ đã treo lên mình khoản nợ nặng nề, phá sản hoàn toàn và biến thành người lang thang.
Nhân vật chính nghèo không thể làm gì khác ngoài việc đến các nhà máy khác tiếp tục làm công việc của mình. Nhưng nhà máy của hắn liên tục cắt giảm nhân sự, liên tục có máy móc mới thay thế những công nhân này.
Nhân vật chính nghèo chỉ có thể làm những công việc lặt vặt, thu nhập ngày càng thấp, chất lượng cuộc sống càng ngày càng kém...
Đến một ngày kia, các công ty lớn bắt đầu đưa tay đến những nguyên vật liệu thiết yết hằng ngày. Thức ăn, nước, không khí, thậm chí là không gian hoạt động cũng bị những công ty lớn ấy lần lượt chia nhau.
Mới đầu các công ty lớn kia còn hào phóng để người nghèo có thể giữ lại nhà cửa, sân vườn và xe hơi cũ của mình. Nhưng rất nhanh sau đó thủ đoạn bịp bợm với chi phí duy trì cao đã khiến nhân vật chính nghèo không thể kham nổi nữa. Hắn đành bán hết nhà cửa với giá cao rồi chuyển đến những căn phòng các công ty lớn sắp xếp, bắt đầu vòng tuần hoàn với hệ thống cuộc đời kia.
Bằng số tiền bán nhà cũ, người nghèo có đủ tiền để cơm no áo ấm cả đời.
Nhưng rất nhanh sau đó đủ loại vấn đề thi nhau xuất hiện, người nghèo không có thu nhập. Hắn nhận ra giá cả vật liệu ngày càng leo thang, tốc độ tiêu tiền càng ngày càng nhanh.
Hắn muốn bán sức lao động của mình, nhưng ở thế giới này người máy đã thay thế con người, sức lao động của hắn không đánh một đồng. Có lẽ thứ đáng tiền duy nhất của hắn là sự chú ý và thời gian. Nhưng hắn chỉ có thể xem quảng cáo ngày qua ngày, kiếm ít thu nhập miễn cưỡng duy trì được cuộc sống của một con người.
Cha mẹ hắn vì già yếu mà lần lượt qua đời, di thể của họ không đổi được quá nhiều đồ. Trừ nguồn nước có thể tái chế và không khí miễn phí ra. Khoáng chất và các nguyên tố khác có trong cơ thể người chỉ có thể đổi lấy một miếng thịt bò.
Miếng thịt bò này đối với nhân vật chính mà nói thì chính là rất xa xỉ. Vì hệ thống tuần hoàn chỉ cung cấp cho hắn đủ tài nguyên để miễn cưỡng sống qua ngày nên nhân vật chính sắp quên mất thịt có vị gì rồi.
Hắn dè dặt ăn miếng thịt bò này, mắt úng nước, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Cảm ơn hai người, cha, mẹ.”
Không gian sống của nhân vật chính càng ngày càng bị thu hẹp lại. Lúc mới dọn vào căn phòng nhỏ đó, hắn vẫn có thể thường xuyên ra ngoài tản bộ phơi nắng, nhưng đất đai dần dần bị các nhà máy lớn xâm chiếm, phạm vi hoạt động càng ngày càng nhỏ.