Khi phi thuyền đốt lửa bay lên không, cách một màn hình nhân vật chính nghèo thấy được nhân vật chính giàu kia. Cách một màn ảnh họ sâu sắc đối mặt với nhau.
Nhưng dù có dùng ánh mắt và ngôn ngữ thế nào, tới cuối cùng họ vẫn không thể hiểu được đối phương. Người nghèo và người giàu đã biến thành hai giống loài khác nhau.
Cuối cùng phi thuyền đốt lửa bay lên, xuyên qua bầu trời, bay về không gian vũ trụ mờ mịt.
Nhân vật chính giàu hài lòng ngồi xuống xích đu trên sân cổ, sờ đầu con chó cưng của hắn tiếp tục đọc sách.
Mặc dù hắn đã làm chủ rất nhiều kiến thức nhưng học tập vẫn khiến hắn hạnh phúc.
“Tốt quá, mọi vấn đề đều có cách giải quyết hoàn hảo.”
Ánh nắng chiều dần ảm đạm, nhân vật chính giàu tựa người vào xích đu, mỉm cười. Yên bình ngủ như một đứa trẻ sơ sinh.
Bộ phim kết thúc
Phòng chiếu phim lập tức vang lên tiếng thảo luận của khán giả.
“Rốt cuộc phim này thể hiện điều gì thế? Ta xem không hiểu.”
“Ngươi không đọc tiểu thuyết à?”
“Không có, ta thấy gần đây trên mạng quảng cáo rầm rộ nên mới tới xem thôi.”
“Trời, ý đồ phim này muốn biểu đạt quá phức tạp nên xem một lần không hiểu cũng là bình thường, không có việc gì thì về xem bình luận đi. Dẫu sao thì ta xem xong thấy rất cảm, đúng là một bộ phim sâu sắc.”
“Đúng vậy, lời hai nhân vật chính nói ở cuối phim khiến ta hận đến ngứa răng nhưng không thể nào cắn được.”
“Không ngờ được, xem poster ta còn tưởng đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng mục rữa cơ, ai ngờ lại là một câu chuyện hay thế này, phải kể công đạo diễn.”
Các khán giả xem suất chiếu không giờ đánh giá rất cao.
Dù người xem không thể nào nắm được đầy đủ các chi tiết trong phim nhưng cách bộ phim này truyền đạt hàm ý khiến đa số người đều có thể cảm nhận được.
Bùi Khiêm chậm rãi đứng dậy tàn cuộc theo nhóm người này, lòng thầm nghĩ. Được!
Không ngờ liên minh chống Đằng Đạt và Phàm Tê Media lại có thể cho ra mắt một bộ phim điện ảnh có chất lượng ổn thế này.
Không chỉ chế tác hoàn hảo mà nội hàm câu chuyện cũng rất ổn.
Dù sao cũng là một kiệt tác khoa học huyền huyễn, đã trải qua thời gian khảo nghiệm dài.
Câu chuyện khoa học huyền huyễn này thật ra đã đưa ra một dự đoán vô cùng đáng sợ, dự đoán này gồm mấy ý sau:
Thứ nhất, tài sản càng ngày càng ít tập trung vào tay con người, hơn nữa tốc độ này còn đang tăng dần lên.
Thực tế tàn sản của vài người giàu ở Mỹ và các quốc gia châu Âu đã tương đương với 10% tổng giá trị sản xuất quốc nội.
Thứ hai, khoảng cách giàu nghèo sẽ dẫn đến sự phân hóa sinh lý.
Trong câu chuyện này khoa học kỹ thuật liên tục tiến bộ, con người có thể đạt được một lượng lớn kiến thức thông qua con chip giáo dục. Điều này khiến kiến thức và cách nghĩ giữa người giàu và người không giàu có những khác biệt lớn.
Cuối cùng người nghèo và người giàu biến thành hai giống loài khác biệt, người nghèo trở thành rác rưởi vô nghĩa với xã hội, người giàu lại có được mọi phẩm chất tốt đẹp hiền hòa.
Thứ ba là thị trường tự do không chịu sự quản thúc sẽ khiến dục vọng gia tăng vốn liếng bành trướng chưa từng thấy, cuối cùng dẫn tới hậu quả không thể khống chế được.
Trong chuyện, đất đai, không khí, thậm chí là mọi loại tài nguyên đã trở thành vật tư hữu hóa. Như vậy cuối cùng đa số người tuyệt vọng sẽ bị tước đoạt hết tài nguyên và quyền lợi.
Tương tự như vậy, luật “tài sản cá nhân thần thánh bất khả xâm phạm” rốt cuộc được hệ thống bảo vệ Oxygen và đội thi hành pháp luật đưa ra rốt cuộc có phải được thành lập không dưới bất kỳ điều kiện nào hay không?
Tóm lại tinh thần nội hàm của bộ phim này đã làm rất được. Bùi Khiêm thấy nó cũng không thua gì “Tương Lai Ngươi Chọn”, thậm chí ở phương diện nào đó còn chưa từng thấy.
Điều khiến Bùi Khiêm vui mừng là dường như bộ phim này còn âm thầm hãm hại tập đoàn Đằng Đạt.
Trong game kia người có tiền hiển nhiên là người thắng cuối cùng, cũng là đối tượng bị phê phán nhiều nhất. Muốn tìm ở đời thực một đối tượng phù hợp với thiết lập ấy thì hiển nhiên tập đoàn Đằng Đạt là thích hợp nhất.
Người này có tiền, tay trắng lập nghiệp, thông minh tài giỏi. Hắn không nhận được nhiều sự giúp đỡ từ bậc cha chú nhưng vẫn có thể trở thành người thắng cuối cùng nhờ sự thông minh và tài trí của hắn.
Điểm này rất phù hợp với hình tượng người bình thường trong lòng tổng giám đốc Bùi.
Hơn nữa sản nghiệp của người giàu này được tạo ra từ tầng chót, từng bước chuyển sang các sản nghiệp khác và dần dần độc quyền đại đa số sản nghiệp trên Trái Đất.
Điểm này giống với tập đoàn Đằng Đạt không ngừng mở rộng biết bao.
Vậy nên nếu muốn nói công ty nào là bóng dáng của bộ phim này thì đó chính là tập đoàn Đằng Đạt.
Hàm ý biểu đạt rất rõ ràng.
Những công ty khác dù độc quyền thì cũng chỉ độc quyền một lĩnh vực nhưng tập đoàn Đằng Đạt lại âm mưu độc quyền toàn bộ các lĩnh vực. Quả thật tổng giám đốc Bùi có năng lực này, bởi hắn là một thiên tài kinh doanh.
Điều này rất nguy hiểm.
Nếu để mặc cho tập đoàn Đằng Đạt phát triển lớn mạnh thêm, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống như trong phim. Quyền lợi hợp pháp của người bình thường bị xâm chiems, tài nguyên vốn được hưởng tự nhiên bị biển thủ trở thành tài sản của tập đoàn Đằng Đạt, thậm chí là tài sản cá nhân của tổng giám đốc Bùi.
Dĩ nhiên mọi người xem đều biết thực tế sẽ không trở thành viễn cảnh trong phim. Dù gì thì hiện thực làm gì có hệ thống bảo vệ Oxygen, có con chip giáo dục. Huống hồ tình cảnh của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không thể khẳng định được.
Nhưng nói thế nào nếu tập đoàn Đằng Đạt bành trướng sẽ tạo thành nguy hại, biến đổi ngầm được chôn giấu trong lòng người xem.
Tiềm thức này không thể tiêu trừ dễ như trở bàn tay được.
Đối với những công ty thuộc liên minh chống Đằng Đạt đây là một lần phản công tốt.
Nếu luận điểm “thiên hạ quạ nào cũng đen” được thành lập thì hình tượng của các công ty ấy sẽ được nâng lên, cũng có thể gọi đây là “Ưu thế của tư chất kém”.