Hơn nữa cuộc họp này không chỉ có sự tham gia của những người phụ trách bộ phận, mà còn có Lâm Vãn, Lý Thạch và những ông chủ công ty khác có quan hệ mật thiết với tập đoàn Đằng Đạt.
Những ông chủ công ty dựa vào tập đoàn Đằng Đạt như Lâm Vãn và Lý Thạch cũng có cùng mối quan tâm giống như những người phụ trách bộ phận của Đằng Đạt, thậm chí còn hơn thế nữa!
Ví dụ như Lý Thạch vẫn luôn coi tổng giám đốc Bùi là bí quyết đầu tư của mình, bất kể tổng giám đốc Bùi làm hạng mục gì, hắn chỉ cần ngốc nghếch đầu tư theo mà không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ nếu như tổng giám đốc Bùi không còn phụ trách những khoản đầu tư khác nhau của tập đoàn Đằng Đạt nữa, như vậy thì chẳng phải bí quyết đầu tư của hắn đã không cánh mà bay rồi sao?
Chẳng lẽ Lý Thạch cũng phải nghỉ hưu chung với tổng giám đốc Bùi luôn sao, vậy thì có vẻ hơi kỳ cục.
Tổng giám đốc Bùi không cho rằng bản thân nghỉ hưu quá sớm, nhưng Lý Thạch cảm thấy bản thân vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao và làm việc hơn mười năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Về phần Lâm Vãn, mặc dù sự hợp tác hiện tại của phòng làm việc Trì Hành với tập đoàn Đằng Đạt cũng không còn chặt chẽ như trước nữa, hơn nữa phòng làm việc Trì Hành cũng đã hình thành thương hiệu và ý tưởng thiết kế game của riêng mình, thậm chí còn đạt được những thành tựu đáng kể trong lĩnh vực game VR. Nhưng nếu tập đoàn Đằng Đạt không có tổng giám đốc Bùi, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy trống trải trong lòng.
Tổng giám đốc Bùi tựa như một lá cờ đầu, có thể thống nhất thế giới tinh thần của tất cả mọi người.
Cho dù tổng giám đốc Bùi không can thiệp vào bất kỳ công việc kinh doanh thực tế nào của công ty, nhưng chỉ cần hắn ngồi trong phòng làm việc, mọi người đều sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm. Khiến cho người ta cảm thấy mọi chuyện đều đang đi đúng hướng và không cần phải lo lắng nếu như có vấn đề phát sinh.
Nhưng một khi tổng giám đốc Bùi không còn ở phòng làm việc đó nữa, mà là ở một nơi nào đó trên thế giới không ai có thể tìm thấy hắn, thì chắc chắn tất cả mọi người khó tránh khỏi sẽ trở nên vô cùng lo lắng!
Trong bầu không khí này, Bùi Khiêm bước vào phòng họp.
Mọi người nhìn về phía tổng giám đốc Bùi, phát hiện trên mặt tổng giám đốc Bùi không còn vẻ ngượng ngùng như trước, mà vẻ mặt đã nhẹ nhõm hơn, dường như trải qua hơn ba tháng suy nghĩ miên man, một số vấn đề khiến hắn đau đầu cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Bùi Khiêm ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó nói: “Hôm nay ta mời mọi người đến đây để tuyên bố một số quyết định.”
“Nhưng trước khi làm điều đó, ta muốn gửi lời cảm ơn tới mọi người ở đây.”
“Nhờ vào sự nỗ lực chung của mọi người mà tập đoàn Đằng Đạt mới có thể đạt được quy mô và thành tựu như hiện tại. Ta chỉ là thần xui quỷ khiến trở thành người sáng lập Đằng Đạt, còn các ngươi mới chính là những người xây dựng thực sự của tập đoàn Đằng Đạt.”
“Ở đây ta muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến từng người một.”
“Hoàng Tư Bác, Lữ Minh Lượng, Lý Nhã Đạt, Diệp Chi Chu, Vương Hiểu Tân, Hồ Hiển Bân, Mẫn Tĩnh Siêu, Trương Nam, Vu Phi, cảm ơn các ngươi rất nhiều vì đã trở thành người phụ trách của bộ phận game. Dựa vào trí tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây và sự thực hiện tận tâm, các ngươi đã biến mọi ý tưởng thành hiện thực, mang đến cho những người chơi hết game thú vị này đến game hay ho khác.”
“Đạo diễn Chu Tiểu Sách, cảm ơn ngươi vì đã làm ra rất nhiều bộ phim tuyệt vời, đã thay đổi bầu không khí của toàn bộ thị trường phim trong nước.”
“Bao Húc, mặc dù ngươi đã làm việc ở nhiều bộ phận, cuối cùng mới trở thành người phụ trách của Chịu Khổ Travel. Nhưng trên mỗi vị trí công tác ngươi đều phát huy được vai trò quan trọng, ta cảm thấy rất tự hào về ngươi.”
“Trương Nguyên và Tiêu Bằng, cảm ơn các ngươi đã tìm ra mô hình hoạt động tốt hơn cho quán cà phê Internet Netfish và hỗ trợ sản nghiệp Esports của tập đoàn Đằng Đạt; Lâm Xán Vinh và Nhuế Vũ Thần, cảm ơn các ngươi đã thay đổi hình thức ăn uống của Takeaway Netfish, thậm chí là của cả Kinh Châu, để cho rất nhiều người có thể ăn đồ mang đi một cách lành mạnh và an toàn...”
Bùi Khiêm bày tỏ lòng biết ơn đến những người phụ trách của các bộ phận khác nhau và khẳng định đầy đủ những đóng góp của bọn họ trong nhiệm kỳ làm người phụ trách của tập đoàn Đằng Đạt!
Quá trình này rất dài, mặc dù khen ngợi mỗi một bộ phận của Bùi Khiêm đều vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai hoặc ba câu, nhưng tập đoàn Đằng Đạt hiện tại có quá nhiều bộ phận, hơn nữa hoạt động kinh doanh cũng trải rộng trên rất nhiều lĩnh vực.
Có tất cả bốn mươi đến năm mươi bộ phận với nhiều quy mô khác nhau, mà mỗi bộ phận có hai đến ba người phụ trách và những người có đóng góp xuất sắc thậm chí nhiều hơn, cộng thêm những ông chủ của các công ty khác như Lý Thạch, Bùi Khiêm phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể cảm ơn từng người một.
Tình cảm của Bùi Khiêm dành cho những người này rất phức tạp.
Thời điểm Bùi Khiêm một lòng một dạ nghĩ tới việc phải tạo ra thua lỗ để chuyển hóa thành tài sản cá nhân, những người này chính là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường thành công của hắn, bọn họ luôn tìm mọi cách để đâm sau lưng hắn và kiếm tiền cho hắn.
Chỉ là mặc dù Bùi Khiêm đôi khi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng điều hắn có thể làm nhiều nhất cũng chỉ là đưa bọn họ đi Chịu Khổ Travel, hoặc là đưa đến nhà ma, hoặc là chuyển bọn họ đến những bộ phận khác thông qua hệ thống loại bỏ đầu tiên, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc giáng chức hay là sa thải bọn họ.
Bởi vì trong lòng Bùi Khiêm biết rất rõ ràng rằng bọn họ đều là những người đóng góp cho toàn thể công ty và xã hội, tập đoàn Đằng Đạt có thể phát triển đến quy mô như ngày hôm nay thì công lao lớn nhất chắc chắn thuộc về bọn họ.
Đối với bản thân Bùi Khiêm, hắn có thể chỉ là một chú cá chép may mắn mà thôi.