Phòng làm việc này rất rộng rãi và hoành tráng, nhưng hắn lại có chút không thoải mái, nói một cách tương đối thì hắn thích môi trường làm việc ban đầu ở Thần Hoa Hào Cảnh bên kia, nơi hắn có thể hòa nhập với những nhân viên hơn.
Hắn rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc và đi lang thang đến những nơi khác trên cùng một tầng để nhìn xung quanh một chút và phát hiện phòng làm việc của một số phó tổng giám đốc đều không có người.
“Sao mà không có ai ở đây vậy? Ồ, có lẽ là bọn họ đang họp.”
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ và nhận ra có lẽ đã đến thời gian những người phụ trách họp định kỳ, thế nên trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc mới không có ai.
Hắn nhìn vào bảng tên trên những phòng làm việc này, trong số đó có phòng làm việc của Tân Hải Lộ, Mã Dương, Hoàng Tư Bác, Lữ Minh Lượng, có cả phòng làm việc của Mạnh Sướng.
“Không ngờ rằng Mạnh Sướng lại trở thành phó tổng giám đốc của công ty, xem ra người thông minh chính là người thông minh, tuy rằng trước đó hắn đã đi sai đường, nhưng chỉ cần hắn sửa chữa, nhận ra sai lầm của mình, thì hắn có thể nhanh chóng tìm được con đường đúng đắn.”
Bùi Khiêm thực sự không đưa ra bất kỳ hướng dẫn đặc biệt nào về việc sử dụng Mạnh Sướng. Chẳng qua là vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Đạt hiện nay được coi là do người có đạo đức nắm giữ, chỉ cần có tài năng thực sự và kiến thức thực tế, có thể được những người phụ trách nhất trí công nhận thì đã có thể đảm nhiệm vị trí này!
Ban đầu, Mạnh Sướng vốn bị những người phụ trách tẩy chay, nhưng bây giờ hắn có thể trở thành phó tổng giám đốc, điều này cho thấy hắn đã đóng góp rất nhiều cho tập đoàn Đằng Đạt trong một năm này.
Không thừa nhận cũng không được, mặc dù những người thông minh như Mạnh Sướng làm điều xấu thì sẽ gây ra nguy hại rất lớn, nhưng bọn họ thực sự có thể có những đóng góp xuất sắc sau khi sửa chữa đường lối xấu xa của mình.
Bùi Khiêm quẹt thẻ vào cửa phòng làm việc Mạnh Sướng, cửa tự động mở ra.
Chiếc thẻ của Bùi Khiêm có quyền hạn cao nhất, nên có thể mở bất kỳ cánh cửa nào, kể cả cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc Mạnh Sướng.
Thật ra Bùi Khiêm cũng không định làm gì cả, hắn chỉ tò mò nên vào xem một chút, sau đó quay người rời đi mà không để Mạnh Sướng nhận ra mình đã đến.
Kết quả là phát hiện trên màn hình máy vi tính cỡ lớn có một hạng mục video đang được cắt nối biên tập mà chưa tắt.
Rõ ràng trước lúc đi họp, Mạnh Sướng đang tiến hành cắt nối biên tập cho hạng mục video này, mà chưa có thời gian để lưu và đóng nó lại.
Bùi Khiêm có chút tò mò, theo lý thuyết, với tư cách là người phụ trách bộ phận tuyên truyền đồng thời cũng là phó tổng giám đốc của công ty, thì loại việc như cắt nối biên tập video này không cần bản thân phải tự làm mà, đúng không?
Vì tò mò, Bùi Khiêm đi tới gần để xem xét kỹ hơn tiêu đề của video và bản sao video trong file bên cạnh.
“Điền Công Tử???”
Bùi Khiêm rất sốc khi phát hiện đây là video trong kỳ mới nhất của Điền Công Tử.
Hắn có chút hoài nghi khi nhấp vào thư mục chứa đoạn video này, phát hiện ra phía trước còn có thêm mấy kỳ video của Điền Công Tử.
Hơn nữa hạng mục video đang được cắt nối biên tập đã tiết lộ một sự thật trần trụi, series video của Điền Công Tử chính là do Mạnh Sướng thực hiện!
Bùi Khiêm sửng sốt.
“Không đúng, video của Điền Công Tử không phải là do Điền Mặc làm sao? Lúc đó cũng đã được xác nhận rồi, ngay cả người chỉnh sửa video cho hắn cũng bị tìm thấy rồi mà.”
“Cả hai người đều bị đưa đi Chịu Khổ Travel, chuyện này đã kết thúc rồi mà.”
“Hơn nữa lúc đầu ta đã hỏi Mạnh Sướng. Để hắn đoán thử xem Điền Công Tử là ai, hắn còn chỉ ra là Điền Mặc ngay tại chỗ nữa.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Mạnh Sướng mới là Điền Công Tử?”
“Nhưng tại sao Mạnh Sướng lại phải chọn cái tên như vậy chứ?”
Bùi Khiêm cố gắng suy nghĩ thật kỹ và phát huy hết khả năng liên tưởng của mình, đột nhiên hai mắt hắn sáng lên.
“Điền Công Tử? Mạnh Thường Quân?”
“Mẹ nó! Mạnh Sướng, cái tên lừa đảo này ngươi dám lừa ta!”
Bùi Khiêm ngay lập tức hiểu ra sự thật, gần như muốn nói tục.
Nếu như không phải là trong lúc vô tình hắn lại phát hiện ra sự thật này thì có lẽ nỗi oan ức của Điền Hắc Cẩu sẽ không bao giờ được làm rõ mất.
Bây giờ nghĩ lại, Điền Mặc thật đúng là oan ức mà, một người thành thật như vậy đã thay Mạnh Sướng gánh tội rồi.
Hơn nữa điều khiến người ta tức giận nhất là Mạnh Sướng không những vứt bỏ lỗi lầm một cách hoàn hảo, mà còn chưa bao giờ bị phát hiện và thành công thoát khỏi sự trừng phạt của tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Hành vi xấu như vậy phải bị trừng phạt nghiêm khắc!
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm lấy giấy bút ra từ bên cạnh, viết mấy chữ lên phía trên.
“Tự lĩnh trừng phạt, Chịu Khổ Travel và Palpitation Hotel, mỗi nơi ba tháng.”
Rồi sau đó ký tên của bản thân ở mặt sau.
Chữ viết của Bùi Khiêm không đẹp lắm, nhưng cũng may là văn phong tương đối rõ ràng, những người phụ trách này hẳn là cũng có thể nhận ra, Mạnh Sướng thì lại càng ít khả năng nhìn nhầm nữa.
Chịu Khổ Travel và Palpitation Hotel, mỗi nơi ba tháng, tức là cũng non nửa năm. Hẳn là đủ để trừng phạt Mạnh Sướng rồi.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm quay người rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Sướng với cảm giác áy náy đối với Điền Mặc.
Hắn đóng cửa phòng làm việc của Mạnh Sướng, nhưng lại quên đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
…
Ước chừng nửa tiếng sau, ủy ban phụ trách họp xong, Mạnh Sướng trở về phòng làm việc của mình.
Ủy ban phụ trách làm cho hắn có chút mệt mỏi, hắn không quay lại bàn làm việc ngay mà ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn dành cho khách bên cạnh để nghỉ ngơi một chút.
Suy nghĩ dần dần trở nên trống rỗng, đầu óc Mạnh Sướng cũng bắt đầu hoạt động.