Sau khi có được kết quả hài lòng, Bùi Khiêm lại nhìn về phía Nhạc Phi: “Nhạc tướng, ngươi còn có gì thắc mắc?”
Nhạc Phi thoáng do dự: “Hồi bẩm quan gia, không có.”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không, ngươi có!”
“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm!”
Quần thần đều sững sờ, không biết câu “ngươi có” Hoàng đế nói có ý gì.
Một thái giám cầm thánh chỉ ra, đọc rõ to.
“Trẫm loại khanh mật sứ, chuẩn bị chiến đấu, quyết tử với người Kim ngoài thành Kinh sư, lấy lại giang sơn, giải phóng cho dân.”
“Giữa thu, đưa quân đi đánh, gió sương đã lạnh, phòng ngự lại khó. Nhưng liên quan đến an nguy thiên hạ, đương nhiên phải cố gắng hết sức, chớ nghe tiểu nhân nói về quân thần ta, mất cơ hội chiến đấu.”
“Trẫm tự biết mình không phải chủ soái tốt, lần này ngự giá thân chinh, khuyến khích lục quân, nếu có nói xằng bậy việc binh, hoặc có kim bài lệnh lui binh, ắt là thần tử phản loạn, không cần để ý, cứ dốc sức tiến lên thôi!”
“Đợi khanh lấy Yên Vân về, đến Hoàng Long, trẫm đích thân tổ chức tiệc, thưởng ba quân, sẽ không để Chiêu Liệt Võ Hầu giành cái đẹp trước!”
“Như khanh thể quốc, há đợi nhiều lời? Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!”
“Phó, Nhạc Phi.”
Đợi đọc xong thánh chỉ, sắc mặt quần thần trong điện lại thay đổi lần nữa.
Dù bọn họ đã bị quan gia mới này làm chấn động vô số lần rồi, nhưng lần này vẫn không đỡ được thánh chỉ này.
Từ lúc Đại Tống lập quốc đến này, há có thánh chỉ thế này bao giờ?
Thánh chỉ này không những cổ vũ Nhạc Phi trước khi xuất chinh, mà quan trọng hơn là, câu “tướng ở ngoài, quân lệnh không nhận” này trực tiếp đầy đủ trên giấy luôn!
Gì mà “chớ vì tiểu nhân nói xằng chuyện quân thần ta mà mất cơ hội chiến đấu?”
Gì mà “nếu có lời xằng bậy về việc quân, hoặc có kim bài lệnh lui binh đều do thần tử phản nghịch, khanh không cần quan tâm, cố sức tiến về trước”?
Hàm ý là, chỉ cần bắt đầu đánh trận này, dù trọng thần nào trong triều nói xấu Nhạc Phi trước mặt Hoàng đế, hoặc ngược lại, Nhạc Phi nghe lời xằng bậy bên tai; Dù bản thân Hoàng đế có chỉ ý gì, thậm chí đưa ra kim bài bảo Nhạc Phi lui binh, Nhạc Phi cũng có thể từ chối, có thể xem là lời của thần tử phản nghịch, không cần quan tâm!
Dù là Hoàng đế ngự giá thân chinh, ở trong quân đội cũng chỉ là vật cầu may, không thể chỉ huy gì chiến sự ở tiền tuyến.
Hoàng đế dùng thánh chỉ này để bị kín khoảng trống mình đứng lên chỉ huy.
Mà cuối cùng còn nói “Không để Chiêu Liệt Võ Hầu lấy cái đẹp trước” có nghĩa là giữa Hoàng đế và Nhạc Phi giống như Hán Chiêu Liệt Đế và Gia Cát Võ Hầu, quân thần tin tưởng nhau, có thể nói “quân có thể tự lấy”, còn lại cúc cung tận thủy, chết mới thôi.
Thánh chỉ thế này, không những giao hết binh quyền Đại Tống cho Nhạc Phi, thậm chí còn giao cả nửa mạng Hoàng đế.
Mà tất cả đều để cược một ván.
Cược tiểu tướng Nhạc Phi hai mươi lăm tuổi này có thể dẫn dắt quân Tống, đánh một trận định thiên hạ!
Nhạc Phi cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, quỳ xuống nhận chỉ: “Thần, nhất định không phụ thánh ân của Bệ hạ!”
Thấy cảnh này, Bùi Khiêm hài lòng gật đầu.
Tốt lắm!
Nguyên nhân của thánh chỉ lần này chủ yếu là sợ Nhạc Phi đánh không đủ hăng.
Có Hoàng đế trong quân đội, đương nhiên Nhạc Phi sẽ bị trói tay trói chân, chuyện gì cũng phải cân nhắc đến sự an toàn của Hoàng đế, đương nhiên cũng không thể đưa ra những hành động quân sự cực kỳ mạo hiểm.
Như vậy, Bùi Khiêm muốn chết, há chẳng phải cũng không có cơ hội sao?
Nên nhất định Bùi Khiêm sẽ để Nhạc Phi đánh tan mọi âu sầu, liều chết xông lên!
Với lại, để phòng thuộc tính Âu Hoàng của mình trỗi dậy, phòng mình vô thức chỉ huy trận chiến sẽ có hậu quả nghiêm trọng, cản trở kế hoạch tặng mạng của mình, hắn dứt khoát giao quyền chỉ huy, giảm bớt chuyện ngoài ý muốn.
Sắp xếp tất cả ổn thỏa, Bùi Khiêm hừng hực khí thế: “Được, thế thì… xuất chinh!”
…
Gió thu phần phật, cờ tung bay.
Mỗi khi đến mùa thu, đều là thời tiết người Kim tiến quân.
Bởi vì người Kim ở phương Bắc lâu, không hợp với khí hậu nóng ở phía Nam, vừa đến mùa hè sẽ giảm sức chiến đấu; Mà đến mùa thu, lương thực các nơi triều Tống đều phong phú, người Kim cũng tranh thủ cướp một ít, tranh lương thực nuôi quân.
Nói cách khác, lần này quân Kim có sức chiến đấu mạnh nhất.
Ngoài Kinh sư Biện Lương.
Hai đại quân hai bên dựng doanh trại đối diện nhau.
Quân Kim đóng quân ngoài thành Biện Lương lần nữa, doanh trại nối tiền, trông như mây đen đè thành.
Hoàn nhan Tông Bật, cũng chính là Kim Ngột Truật, dẫn hai mươi nghìn kỵ binh tinh nhuệ đã đến ngoài thành Biện Lương.
Mà một trăm nghìn quân chia thành bốn đường, vẫn chưa đến.
Nguyên nhân Hoàn nhan Tông Bật tranh thủ thời gian như vậy là vì nắm bắt thời cơ chiến đấu.
Đại quân Kim sẽ tập kết, sao quân Tống không làm vậy?
Hoàn nhan Tông Bật biết rõ một khi để quân cần vương của Đại Tống đuổi đến thì chiến sự sẽ vào thế giằng có, nên mới dẫn hai mươi nghìn kỵ binh tinh nhuệ đánh trước, hy vọng đánh một trận là có thể tóm hết binh chiến quanh Biện Lương Đại Tống.
Nếu có thể, tốt nhất là có thể trực tiếp chạm mặt thống lĩnh Nhạc Phi lần này, chém vào chỉ huy quân Tống.
Mà sau khi đợi đại quân đến có thể công thành từ từ.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là quân Tống lần này không e dè chút nào, không rúc trong thành Biện Kinh như rùa rụt cổ mà dựng doanh trại ngoài thành, có vẻ muốn quyết chiến với quân Kim ngoài thành Biện Lương.
Từ trực giác của thống soái, Hoàn nhan Tông Bật không tấn công vào khi mới đến.
Nhưng hiểu về thói quen của quân Tống và nắm bắt được thời cơ chiến đấu, Hoàn nhan Tông Bật vẫn quyết định thử diệt tốp quân Tống này trước khi đại quân kia chưa đuổi đến.
Vì hắn biết, quân cần vương của Đại Tống cũng đang trên đường, chưa chắc thời gian đứng về phía người Kim.
Với lại, dù cuối cùng quân Tống luyện được binh mã thể nào, Hoàn nhan Tông Bật cũng luôn tự tin về thiết phù đồ và ngựa què của người Kim, có tự tin tuyệt đối.
“Tấn công vào Biện Kinh, bắt sống Triệu Cấu!”