Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3298 - Chương 3298. Phiên Ngoại 1 - Khang Vương Bùi Khiêm (12)

Chương 3298. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (12)
Chương 3298. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (12)

“Thần tán thành!”

“Thần cũng nghĩ vậy, quan gia là thân nghìn vàng, không thể lâm nguy!”

Các đại thần lo lắng cũng có lý, dù sao thì tuy có khi quan gia hay nói mấy câu khủng khiếp, còn không màng đạo lý mà thăng chức cho Vũ Dực Lang nhỏ nhoi làm mật sứ, nhưng tóm lại, chí ít quan gia này đáng tin hơn Huy Khâm nhị đế kia nhiều.

Huống chi, vị quan gia đã là người kế tục duy nhất hiện tại rồi, nếu hắn lại gặp chuyện gì thì ai lên thay đây?

Quá nguy hiểm!

Sau khi trải qua biến Tĩnh Khang, e rằng đại thần phe chủ chiến lúc này cũng như chim sợ cành cong rồi, không thể trông đợi Hoàng đế ngự giá thân chinh vực dậy sĩ khí, nhưng trên thực tế lại rất nguy hiểm.

Mặt mày Bùi Khiêm sa sầm: “Không phải trẫm đang thương lượng với ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, quần thần lại trầm mặc cạn lời.

Trong một năm này, bọn họ bị Bùi Khiêm phản bác nhiều rồi, đã dần quen với tính tình Hoàng đế mới này rồi, nhưng hiểu rồi thì càng bất lực hơn.

Vì tính tình vị Hoàng đế mới này là kiều, muốn đi là đi, chỉ cần khiến hắn không hài lòng, là hắn thật sự dám đá quần thần trên đại điện, thậm chí nói mấy lời như kiểu muốn đào mộ Thái tổ Thái tông.

Bùi Khiêm rất hài lòng với phản ứng của mấy người này, rồi lại nhìn về phía: “Nhạc tướng, chi tiết đi đánh thế nào ngươi tự quyết định đi.”

“Những có một điều trẫm phải nói rõ.”

“Trận chiến này phải ra ngoài thành, quyết chiến trực diện với người Kim! Quyết không thủ thành, vứt châu xung quanh cho người Kim! Hiểu chưa?”

Nghe Hoàng đế nói vậy, các đại thần lại ngạc nhiên.

“Bệ hạ, không được!”

“Khí thế người Kim hùng hổ, dựa vào thành trì Kinh sư mới đánh được, há ra bên ngoài đánh là lấy ít chọi nhiều sao?”

“Bệ hạ! Lúc Tĩnh Khang thảm kịch của Tây quân đã dạy rồi, không thể không cảnh giác!”

Lúc Tĩnh Khang, Tây quân đến cần vương. Lúc đó đã chiến đấu bằng sức chiến đấu cả triều Tống. Chủng Sư Đạo vốn muốn đợi sau khi quân cần vương đến sẽ tổng tấn công, đánh một trận đuổi người Kim đi, nhưng Tống Khâm Tông liên tục giục, Diêu Bình Trọng vội dẫn binh đi đánh rồi bị đánh thua tơi tả, sau đó chạy đến núi Thành Thành, đến hơn tám mươi tuổi mới ra.

Sau đó, Tây quân lại thử cứu viện Thái Nguyên, nhưng vì lớp lớp nguyên nhân mà thảm bại trở về.

Thế là cả triều Tống đã nghĩ tỷ lệ thắng trong trận đấu bên ngoài với người Kim thấp đến mức khó tin.

Lần này khí thế quân Kim hùng hổ, Hoàng đế lại yêu cầu đại quân không giữ thành mà ra ngoài nghênh chiến?

Nếu xem xét theo kinh nghiệm trước đó, rõ ràng là tặng…

Bùi Khiêm thản nhiên nói: “Một đám ngu ngốc chẳng hiểu gì về binh pháp, không cần xía mồm!”

“Binh pháp có vân, thủ thành phải chiến ở ngoài, các ngươi chưa nghe sao?”

“Nhạc tướng, ngươi nói xem?”

Nhạc Phi suy nghĩ chốc lát, gật đầu: “Quan gia nói đúng. Thần cũng nghĩ vậy, thủ thành phải chiến ở ngoài. Nhưng… thần vẫn đề nghị Bệ hạ ngồi ở Kinh sư là được rồi.”

Bùi Khiêm phất tay: “Trẫm nói rồi! Ngự giá thân chinh là ngự giá thân chinh, chuyện này không cần bàn thêm nữa!”

Hắn lại nhìn sang quần thần: “Nhìn kia, Nhạc tướng cũng đồng ý với cách nói của trẫm, thủ thành phải ra ngoài đánh! Nên chuyện này cứ quyết vậy đi, Nhạc tướng, ngươi thống soái đại quân theo trẫm nghênh chiến Hoàn nhan Tông Bật ngoài thành Biện Lương!”

Quần thần tuyệt vọng.

Sau khi vị quan gia mới này đăng cơ, bọn họ đã thử khuyên can nhiều lần rồi nhưng chẳng lần nào thành công…

Về phần những đại thần hiểu việc quân như Lý Cương cũng không phản đối quá nhiều.

Thậm chí còn hơi gật đầu.

“Hình như Bệ hạ thật sự có cao kiến trong binh pháp…”

Như Nhạc Phi có nói, thủ thành lớn hải ra ngoài đanh, thật sự là binh pháp phù hợp.

Ai cũng biết, Kinh sư Biện Lương có nhiều tường thành kiên cố to lớn, dựa vào tường thành đánh thì có thể chiếm ưu thế rất lớn, như lúc Tĩnh Khang, quân đội triều Tống yếu đuối như vậy, người Kim tấn công mạnh cũng có thể bảo vệ Biện Lương.

Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu thủ thành mà bỏ không ra ngoài chiến thì cực kỳ bất lợi.

Bên tấn công thành là bên chiếm chuyền chủ động, bọn họ có thể chọn tiến công cổng thành này, cũng có thể chọn đột nhiên tấn công cửa thành khác. Nên xét từ mặt chiến thuật, nếu không ra ngoài đánh mà chỉ thủ thành thì quyền chủ động sẽ trong tay đối phương.

Nhưng nếu đánh bên ngoài thì quyền chủ động trong tay mình, dù là tình báo hay tìm cơ hội phản công đều tốt hơn cứ thủ trong thành.

Với lại, nếu chỉ phòng ngự bị động, thế thì người Kim có thể đi đánh đi cướp các châu xung quanh trong thời gian chờ công thành, một là để phá hoại khu vực xung quanh, gây nên tổn thật cho dân Đại Tống, lan truyền cảm xúc tuyệt vọng bi thương, tấn công sĩ khí. Mặt khác cũng có thể cướp người cướp lương thực, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.

Giống như Biện Lương lớn thế này, không thể tự nuôi thân được mà cần phải nhờ khu vực xung quanh thành tiếp máu cho.

Nếu chỉ biết phòng thủ bị động, thế thì có nghĩa là tặng tài nguyên xung quanh cho người Kim, mình lại chẳng được tiếp máu, hoàn cảnh éo le hơn.

Nên, nói tới nói lui, giữ thành phải đánh ra ngoài là lựa chọn tất yếu.

Vấn đề duy nhất là… đánh bên ngoài được không?

Nếu đánh không lại thì dù lý thuyết hay đến đâu cũng diệt vong nhanh thôi.

Lý Cương thấy quân mới Nhạc Phi luyện rồi, hoàn chỉnh, gọn gàng, trông rất có sức chiến đấu. Nhưng cụ thể có thể đánh thắng quân Kim không… cái này không ai biết.

Càng huống chi Hoàng đế cũng muốn đích thân tham gia trận chí này, khác với giữ thành.

Quá nguy hiểm!

Tóm lại, quần thần vẫn thấp thỏm, cảm thấy trận chiến này không chắc ăn lắm.

Thật ra Bùi Khiêm nói “thủ thành lớn phải ra ngoài đánh”, cũng không có nhiều nguyên lý binh pháp gì trong đó, chỉ là hắn muốn ra ngoài đánh nên tìm lý do mà thôi.

Nếu hắn không ra ngoài đánh thì đi chết kiểu gì?

Đợi người Kim công phá thành Biện Lương, kế hoạch này không có khả năng lắm. Lúc Tĩnh Khang chưa thành công, bây giờ hy vọng thành công càng mong manh hơn.

Nên, Bùi Khiêm cảm thấy mình vẫn phải xuất thành.

Hết chương 3298.
Bình Luận (0)
Comment