Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3297 - Chương 3297. Phiên Ngoại 1 - Khang Vương Bùi Khiêm (11)

Chương 3297. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (11)
Chương 3297. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (11)

Cuối cùng, hạn một năm đã đến, lúc Bùi Khiêm phấn khích muốn thúc giục Nhạc Phi dẫn binh, hắn lại nghe thấy một tin tốt.

Người Kim chủ động đánh sang rồi!

Mà hành động lần này của người Kim cực nổi tiếng với đời sau, được gọi là “tìm kiếm sơn hải”.

Nói ngắn gọn, mục tiêu chiến lược của quân Kim là chém đầu, cử năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ xuất phát từ Đông Bình, đi ngày đêm đến đánh úp Biện Kinh, mục tiêu là bắt sống Triệu Cấu.

Sau biến Tĩnh Khang, thật ra người Kim đã ý thức được rằng bọn họ không thể lật đổ địa vị của triều Tống, xây dựng nên hệ thống cai trị ổn định. Không đánh được Biện Kinh, nói chi đến tiêu hóa cả phương Bắc, tiến vào quá độ Trường Giang?

Nên, người Kim nghĩ được một cách hay, bắt cóc Hoàng đế của triều Tống như biến Tĩnh Khang.

Nếu vậy, trong tình huống rắn mất đầu, triều Tống sẽ không thể duy trì hệ thống cai trị ổn định được nữa.

Mà tìm núi kiếm biển ban đầu từ Đông Bình đến Dương Châu, dù sao thì lúc đó Triệu Cấu đang yên phận ở Dương Châu. Mà bây giờ tìm kiếm sơn hải lại từ Dương Châu thành Biện Kinh, lộ trình gần hơn rồi.

Một trăm nghìn quân nhanh chóng đến Biện Kinh, quần thần đều cố gắng nói Hoàng đế nhanh chóng về Nam, hoặc chiêu tinh binh thiên hạ đến Biện Lương cần vương.

Bùi Khiêm cười ha ha.

“Đến cũng vừa khéo!”

“Truyền chỉ, trẫm muốn ngự giá thân chinh, đại chiến ba trăm hiệp với hoàn nhan Tông Bật này!”

Triều hội.

Đây là triều hội cuối cùng trước khi bệ hạ ngự giá thân chinh.

Chính vì vậy, trên triều hội lần này có nhiều đề nghị quan trọng.

“Nhạc tướng, nói tình hình người Kim xem.” Trong giọng Bùi Khiêm ẩn chứa vẻ mong chờ.

Lúc này Nhạc Phi đã là mật sứ, trong triều chỉ sau Tề chấp Lý Cương, mà người này chỉ mới là thiếu niên hai mươi lăm tuổi, chỉ dâng một bản tấu đã đạt mục tiêu cuối cùng của nhiều người theo võ “xuất tướng nhập tướng” rồi.

Mà ở triều Tống chưa từng có tiền lệ này.

Nếu người khác không có tài năng, e rằng trong một năm khó có thể phục chúng, đứng nói đến mấy tướng lĩnh có tính cách khác nhau trong quân, mà văn võ bá quan trong triều đình cản tay cũng đủ mệt người.

Nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi, Nhạc Phi đã khiến tất cả tướng lĩnh và binh sĩ trong quân đội đều phục sát đất, văn thần trong triều có Lý Cương dẫn đầu cũng dốc sức ủng hộ hắn.

Một là vì Nhạc Phi có tài hoa tuyệt vời ở khía cạnh dẫn binh thật, mặt khác là người đời sau không hiểu rõ chân tướng luôn nghĩ hắn là tướng lĩnh không có tình thường, chỉ biết đánh.

Do đó, tuy bây giờ cũng có nhiều người không phục lắm vì Nhạc Phi còn trẻ, nhưng nói tóm lại, hắn đã thật sự có được quyền lực hắn muốn rồi, dùng thời gian một năm để luyện tốp binh mới.

Mà bây giờ, chính là lúc kiểm tra thành quả.

Nhạc Phi tiến lên nói: “Bẩm quan gia, lần này người Kim đưa Hoàn nhan Tông Bật làm soái, chia một trăm nghìn đại quân thành bốn đường, đánh xuống nam, hình thành thế bao vây Kinh Sư. Trong đó, Hoàn nhan Tông Bật đính thân dẫn hai mươi nghìn kỵ binh tinh nhuệ, tầm mười ngày nữa sẽ đến dưới thành Biện Kinh.”

Hoàn nhan Tông Bật là con trai thứ tư của Hoàng đế Kim Thái Tổ lập nên nước Kim, nữ chân danh Ngột Truật, mà người đời sau cũng gọi là Ngột Truật.

Hắn là đại diện phe chủ chiến nước Kim, tham gia vào trận chiến diệt Liêu và  biến Tĩnh Khang, sau đó trên chiến trường bị Nhạc Phi đánh một trần ôm đầu chạy ở Yến thành, trấn Tru Tiên, tinh nhuệ gì mất sạch, nhưng dựa vào hai tên gian thần Triệu Cấu và Tần Cối hại chết Nhạc Phi, ép Nam Tống xưng thần, thành công phong Thái phó, độc hưởng quyền quân, cuối cùng hai tay buông xuôi.

Trong tương lai dài dằng dặc, Hoàn nhan Tông Bật đều là kẻ địch hàng đầu của triều Tống.

Nghe báo cáo của Nhạc Phi, quần thần trong triều đều hoảng hốt, thậm chí hỗn loạn không màng đến lễ nghĩa triều đường.

Một trăm nghìn binh!

Tương đương với quy mô biến Tĩnh Khang ban đầu rồi, có thể nói là quy mô lớn nhất người Kim có thể huy động.

Trong mắt nhiều đại thần lộ ra vẻ chấn động lẫn nghi ngờ, vì tình huống lần này vốn chỉ nghe là “tìm non kiếm biển”, nói cách khác, hành động này nhằm vào Hoàng đế Triệu Cấu.

Tại sao lại bày trận lớn thế này?

Thật ra trong lịch sử thật, cái gọi là tìm non kiếm biển là sau hai năm, nhưng chỉ dùng năm nghìn kỵ binh thôi, đến cả Tháp thiết người Kim lấy làm tự hào cũng chẳng dùng đến.

Nhưng dù là năm nghìn kỵ binh này cũng đủ khiến tất cả vệ binh Dương Châu không chiến tự hủy, Triệu Cấu bị dọa cho đào vong ra biển, sợ đến mức mất năng lực sinh con.

Nhưng sự xuất hiện của Bùi Khiêm khiến đoạn lịch sử này xảy ra thay đổi.

Triệu Cấu vốn sẽ an nhàn ở Dương Châu, trong triều nội chiến, thậm chí sau khi nhận được tình báo người Kim “tìm non kiếm biển”, đa số đại thần đều không tin, mãi đến khi quân Kim đến Dương Châu rồi Triệu Cấu mới chạy.

Trong thời gian ba năm sau khi đăng cơ, hắn chẳng làm được gì.

Mà dù sao thì Dương Châu cũng rất xa địa bàn của người Kim, nên Hoàn nhan Tông Bật mới tấn công bất ngờ thế này.

Nói cách khác, có hai điều kiện cần: Một là lúc đó triều đình Nam Tống phòng thủ sơ sài; Hai là mục tiêu quá xa phạm vi thế lực của người Kim.

Mà hoàn cảnh của Bùi Khiêm lúc này lại khác hẳn.

Trong một năm này, Nhạc Phi cố gắng tổng hợp quân Tống, chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu, nghĩa quân khu bị chiếm ở phương Bắc cũng nhao nhao hưởng ứng. Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên khiến người Kim cảnh giác, khiến trận chiến này đến sớm.

Mặt khác, lần này người Kim muốn đánh Biện Lương, gần phạm vi thế lực của người Kim hơn, với lại người Kim cũng biết thành trì Biện Lương kiên cố, chỉ có năm nghìn kỵ binh không thể bắt được Triệu Cấu.

Nên dứt khoát làm lớn luôn, muốn tạo ra biến Tĩnh Khang lần nữa.

Thấy khí thế người Kim hùng hổ, nhiều đại thần trong triều bắt đầu đánh bài chuồn.

“Quan gia, theo thần thấy, lần này quân Kim hùng hổ, chuyện ngự giá thân chinh… vẫn phải cẩn thận. Quan gia chỉ cần ngồi giữ Kinh sư, để Nhạc tướng dẫn binh đi đánh địch cũng đủ khuyến khích ba quân rồi.”

Hết chương 3297.
Bình Luận (0)
Comment