Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3296 - Chương 3296. Phiên Ngoại 1 - Khang Vương Bùi Khiêm (10)

Chương 3296. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (10)
Chương 3296. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (10)

Nghe nói khi đó bệ hạ vô cùng anh minh thần võ đá bay Uông Bá Nhan trên điện, có khí chất Thái tổ.

Sau khi biết tất cả, Nhạc Phi biết hai nhân vật quan trong mình xả đạn trong tấu chương đã đi rồi, không khỏi ngập tràn hy vọng với triều đình mới.

Thậm chí có lúc còn nghĩ, mấy từ mình nói trong tấu chương có mãnh liệt quá không, việc nhỏ xé to quá không, có phản tác dụng không.

Trong lúc do dự thế này, Nhạc Phi lại đón tính khả năng chưa từng nghĩ đến nhất, trong tình huống lạc quan nhất.

Hoàng đế bất chấp phong hắn làm Phó nguyên soái binh mã thiên hạ và mật sứ, thế là quân quyền cả triều Tống đều nằm trong tay hắn.

Nếu đối với người khác, có lẽ phản ứng lúc này là hoảng hốt hoặc từ chối.

Dù sao thì không có lai lịch thì phục chúng kiểu gì?

Nếu ngồi ở vị trí này, cuối cùng chẳng chỉ huy được tướng lĩnh có lai lịch, thế thì buồn cười.

Nhưng Nhạc Phi tuyệt sẽ không nghĩ vậy.

Đối với hắn, quan chức lớn thì thế nào? Chưa chắc không làm được.

Không phải luyện binh, đánh trận sao?

Có vài người sinh ra đã biết.

Vừa khéo có thể nhân cơ hội này, xem thử rốt cuộc có phải “kẻ ăn thịt hèn, không có mưu sâu kế xa” không, cũng có thể xem thử, hoài bão trong lòng mình là vô nghĩa, hay thật sự là kế sách ổn định đất nước tuyệt vời có thể sánh với Long Trung đối sách!

Nên lần này được Hoàng đế triệu kiến, Nhạc Phi đã có ý định, muốn nói kế hoạch trong lòng mình ra để không phụ lòng tin của bệ hạ.

Nhưng điều khiến Nhạc Phi không ngờ là, câu đầu tiên khi bệ hạ gặp riêng hắn lại khiến hắn ngu người tại chỗ.

“Được rồi, Nhạc tướng quân, nói đi.”

“Sau khi ngươi thành Phó nguyên soái binh mã thiên hạ, mật sứ, bao lâu thì trẫm có thể ngự giá thân chinh?”

Trong mắt Bùi Khiêm tràn ngập mong chờ.

Một lúc sau Nhạc Phi vẫn chưa hoàn hồn: “Ngự giá… thân chinh?”

Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng rồi. Không phải ngươi viết trên tấu chương vậy sao?”

Hắn lấy tấu chương đã đọc mấy lần ra, đọc lần nữa: “Vì kế hoạch bây giờ, nếu ngực xe về kinh, bỏ việc tuần châu, nhân lúc nhị thánh mông trần chưa lâu, thế địch chưa vững, đích thân dẫn dắt lục quân, Bắc độ quanh co, Thiên uy đến, tướng soái một lòng, cổ vũ lòng binh, đất Trung Nguyên có thể lấy lại!”

Đọc xong, hắn lại nhìn về phía Nhạc Phi: “Đích thân dẫn dắt lục quân, Bắc độ quanh co khúc khuỷu. Chẳng phải nói trẫm sẽ ngự giá thân chinh sao?”

Thật ra, nguyên nhân Bùi Khiêm coi trọng tiểu tướng này như vậy là vì mấy chữ “đích thân dẫn dắt lục quân”, nói đúng ý hắn.

Người phe chủ chiến rất nhiều, nhưng người khuyên Hoàng đế ngự giá thân chinh vô cùng ít ỏi!

Thiên tài thế này, tuyệt không thể bỏ qua.

Nhưng người đích thân viết tấu chương là Nhạc Phi cũng sững sờ.

Thật ra hắn rất muốn nói, bệ hạ, chẳng phải đây đều là mấy câu khách sáo…

Thật ra cậu này hơi giống tổng kết một phần trong mấy công ty nào đó, mở đầu luôn là” Nhờ có sự dẫn dắt sáng suốt của ban lãnh đạo…

Nhưng thật ra, mấy lãnh đạo thật sự chỉ huy quân sao?

Chưa chắc.

Nhưng dù không chỉ huy, câu này cũng cần thiết.

Nhạc Phi viết “đích thân dẫn dắt lục quân” cũng vậy. Lúc này Triệu Cấu là Đại nguyên soái binh mã thiên hạ, trên danh nghĩa, dù ai dẫn binh, Hoàng đế hắn mới là thống soái cao nhất của binh mã thiên hạ.

Nhạc Phi không thể nói, để ta dẫn dắt lục quân, quá độ Hoàng Hà tặng người Kim cho A nhỉ?

Thế thì bỏ Hoàng đế đi đâu?

Mấy chữ “đích thân dẫn dắt lục quân” này thật sự có thể dụng trên người Hoàng đế.

Mà ý thật sự của Nhạc Phi là hy vọng Hoàng đế ra vẻ thôi, ví dụ như ra vẻ thân chinh, cổ vũ sĩ khí chút đỉnh đã đủ rồi.

Về phần đánh thế nào, đương nhiên vẫn phải hành động theo mấy tướng lĩnh của họ, ha có thể để Hoàng đế mạo hiểm lên tiền tuyến? Lỡ đâu có chuyện gì thì biết là lỗi ai?

Nên, bây giờ quan gia này đã hỏi dồn, bao giờ mới có thể ngự giá thân chinh, lên tiền tuyến?

Nhưng không phải hỏi Nhạc Phi.

Nhưng, Nhạc Phi vừa muốn giải thích đã thấy sắc mặt Hoàng đế này sa sầm: “Nhạc khanh, không phải ngươi không muốn trẫm ra tuyến mà chỉ tùy tiện viết đấy chứ?”

“Trẫm nói thẳng trước, trẫm muốn ngự giá thân chinh! Không phải phất cờ sau lưng, mà muốn lên tuyến đầu để chiến đấu, chạm mặt người Kim!

“Nếu ngươi không làm được, trẫm có thể đổi người khác!”

Nhạc Phi không khỏi ngạc nhiên, nhưng dù sao hắn lanh trí, cân nhắc một lúc rồi vội nói: “Nếu quan gia có thể đích thân ra trận, đương nhiên sẽ giống như thần nói, có Thiên uy, tướng soái một lòng, khí thế hừng hực, đất Trung Nguyên có thể khôi phục!”

“Nhưng…”

“Xin quan gia có thể cho mạt tướng một năm chuẩn bị chiến đấu.”

Nghe đến đây Bùi Khiêm hơi thất vọng.

Vẫn cần một năm!

Nhưng nghĩ khác đi, một năm thì một năm, sao với năm năm của Lý Cương đã xem như rút ngắn rất nhiều rồi.

Rõ ràng, ý của Nhạc Phi chỉ là để hắn cầm cờ đi sau.

Nếu như thế, cũng không cần một năm, bây giờ Nhạc Phi có thể dẫn binh đi dánh rồi, chỉ cần đảm bảo lương thảo, vừa đánh vừa luyện binh cũng được.

Nhưng Hoàng đế ngự giá thân chinh… chuyện này thì phức tạp.

Nhạc Phi cũng phải có thời gian luyện binh một năm, sau đó mới dám dẫn Hoàng đế đi đánh.

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, một năm thì không có vấn đề gì to tát, có thể lên tiền tuyến là được. Đến lúc đó chỉ cần xảy ra chút sai lầm, tiễn mình đi thì kết quả cũng vậy.

Làm vậy thôi!

Bùi Khiêm cảm thấy, hắn cũng không thể tìm được tướng lĩnh nào to gan hơn Nhạc Phi, dám cam đoan để Hoàng đế ngự giá thân chinh trong vòng một năm.

Đã vậy, thế thì đừng dằn vặt nữa, đợi một năm đi!

Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh.

Thời gian một năm, ngày nào Bùi Khiêm cũng làm cá muối trong Hoàng cung, giao chuyện chính sự triều đình cho Lý Cương, giao hết chuyện dẫn bĩnh cho Nhạc Phi.

Mới đầu, Lý Cương vẫn thường dâng tấu tố cáo cách luyện binh của Nhạc Phi, nhưng Bùi Khiêm chẳng thèm xem đã ném tấu chương về hết.

Sau đó, không biết là vì Lý Cương chết tâm hay vì nguyên nhân gì, cũng không tấu lên nữa.

Bùi Khiêm rất vui.

Hết chương 3296.
Bình Luận (0)
Comment