Cái này… không phải là cảm giác khâm định chứ?
Nên, cuối cùng trăm quan đều hơi không phục.
Bùi Khiêm cảm thấy thời cơ đến rồi, cuối cùng nhìn về phía Nhạc Phi vẫn luôn không thể xen vào: “Nhạc khanh, trẫm hỏi ngươi, có phải tài năng quân sự của Lý tướng rất bình thường không?”
Nhạc Phi thoáng sững sờ, không ngờ Hoàng đế lại hỏi vấn đề thẳng thắn thế này…
Bệ hạ ngươi không cần giữ mặt mũi cho Lý tướng sao?
Nhưng nếu không đáp như thật lại phạm tôi khi quân.
Nhạc Phi nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói thật: “Bẩm quan gia, thật ra Lý tướng có tài Tề chấp, quản lý chuyện thế sự, về phần dẫn binh, dù sao thì Lý tướng cũng chưa từng hành quân, có chiến lược mà không có mưu, cũng không nên khắt khe quá.”
Lý Cương tức đến mức râu tung bay.
Nếu như người nói câu này là mấy lão tướng như Chủng Sư Đạo, Tông Trạch thì thôi, một Vũ Dực Lang nho nhỏ như ngươi, dựa vào đâu mà đánh giá ta như vậy?
Bùi Khiêm cười ha ha: “Nhìn kìa, trẫm nói đâu có sai!”
“Trẫm hỏi ngươi tiếp, nếu ngươi dẫn binh, có dám đánh Yên Vân cho trẫm, thẳng tiến đến Hoàng Long phủ, đào cả tông miếu tiên hoàng người Kim lên cho trẫm!”
Nhạc Phi sững sờ, nhưng vẫn nói: “Mạt tướng nguyện xông pha khói lửa, lấy lại giang sơn Đại Tống ta vì bệ hạ!”
Bùi Khiêm vỗ Long ỷ đứng dậy: “Được! Thế thì quân thân chúng ta quyết định vậy đi!”
“Lý Cương, với cả quần thần các ngươi, hoặc là nộp đơn từ chức, hoặc là giải quyết cho êm xuôi chuyện này, nhanh chóng giao cho viện mật sứ, thu binh quyền thiên hạ về tay Nhạc tướng quân!
“Về Nhạc tướng quân, ngươi đến gặp riêng trẫm, trẫm phải bàn về kế sách đánh địch với ngươi.
“Bãi triều!”
Bùi Khiêm phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại đám quần thần liếc mắt nhìn nhau.
…
Làm xằng làm bậy như vậy, Bùi Khiêm không sợ bị quần thần bỏ rơi sao?
Dù sao thì câu “Hoàng đế và sĩ đại phu thành thiên hạ” thật sự không phải một câu nói bừa.
Thật ra, Bùi Khiêm còn muốn quần thần bỏ rơi Hoàng đế thật nữa, như thế, kế hoạch làm tan khí vận của hắn có thể nhanh hơn, được về vương triều quen thuộc của mình sớm hơn.
Có điều rất đáng tiếc, hắn cũng rõ hơn phân nửa là không thể.
Sau lần ngả bài trên đại điện hôm nay, khả năng lớn nhất là cuối cùng quần thần vững vàng hơn, nghiêm túc làm việc theo ý của hắn.
Thật ra đạo lý này rất đơn giản.
Vì Đại Tống bây giờ chỉ có vị Triệu Cấu này là lựa chọn duy nhất để làm Hoàng đế chứ không ai khác. Dù mấy quan văn này có gan to bằng trời, không ngại gian khó muốn tìm vua mới cũng không tìm được ai.
Bách tính trong thiên hạ chỉ chấp nhận Hoàng đế này, với lại thế giới bên ngoài vẫn còn quân Kim đang ngó lom lom, nếu Hoàng đế thật sự tiêu đời thì chẳng ai có kết cục tốt đẹp…
Mà lần trước Hoàng đế để Lý Cương đánh Uông Bá Nhan, Hoàng Tiềm Thiện, lần này lại nói mấy lời khủng khiếp trước mặt văn võ bá quan, thật ra đều thể hiện thái độ ta thật sự sẽ lật bàn đây.
Mà đa số quan văn của Đại Tống đều là kiểu mềm nắn rắn buông.
Khi đối phương nói đạo lý, bọn họ có thể tìm đạo lý để phản bác lại, dù là dùng lời thánh nhân cũng được, lời tổ tiên cũng được, tóm lại có thể bọn họ không làm được việc nhưng khiến việc không xong rất giỏi.
Nhưng nếu đối phương không nói lý mà động tay động chân, thế thì mấy quan văn sẽ thỏa hiệp ngay.
Quân Kim là vậy, quan gia mới bây giờ cũng vậy.
Nên, tuy Bùi Khiêm cũng mong đợi quần thần cố gắng tiễn mình một đoạn biết bao, nhưng cũng biết là không thể nào.
Nhất là Lý Cương chủ trì, cuối cùng hơn phân nửa là cả triều đường đều sẽ thỏa hiệp, dần dần giao binh quyền cho tiểu tướng Nhạc Phi này.
Bùi Khiêm không hy vọng thật sự có thể một bước đến đích, chỉ cần như thế này, chắc Nhạc Phi này có thể nhanh chóng nắm được quyền lực trong tay rồi.
…
Về phần Nhạc Phi, đương nhiên tâm trạng hắn lúc này rất phức tạp.
Vốn dĩ hắn dâng tấu lên cũng chẳng mong đợi kết quả gì quá tốt.
Dù sao thì hắn chỉ là một Vũ Dực Lang nhỏ nhoi, tuy trước đó cũng lập vài chiến công, thậm chí có tiếng trong quân doanh, nhưng muốn tham dự vào chuyện triều đường, thật sự không biết tự lượng sức.
Nhưng tình trạng thê thảm của biến Tĩnh Khang và quan gia này lên ngôi, rõ ràng đã làm một loạt hành động về Nam hưởng an nhàn, khiến trong lòng Nhạc Phi khó lòng bình thản, không nhịn được mới dâng tấu, trút hết tức giận trong lòng mình.
Nghe nói, hắn tán thưởng Lý Cương, cũng biết Lý Cương và Uông Bá Nhan、Hoàng Tiềm Thiện khác nhau, là người có thể quản thiên hạ thật.
Nhưng hắn cũng mắng Lý Cương trong tấu chương một phen, có thể thấy một loạt hành động của triều đình Khang Viêm trong khoảng thời gian này đã chọc giận hắn, khiến hắn không thể nhịn nổi.
Mà sau đó, Nhạc Phi bình tĩnh lại, cũng nghĩ đến tương lai không mấy lạc quan của mình.
Kết quả tốt nhất, triều đình nghe lời kiến nghị của mình, thay đổi chiến lược, an ủi và khen thưởng mình;
Kết quả kế tiếp, không đồng ý cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm, hoặc chẳng ai quan tâm đến tấu chương này;
Nếu tệ hơn chút thì sẽ vì vậy mà đắc tội, bị phạt, thậm chí bị cắt chức luôn.
Kết quả xấu nhất là bị giết, cái này cũng có thể lắm.
Mà nếu dựa vào quỹ đạo lịch sử ban đầu, sau khi gửi tấu này lên, trong triều đình sẽ đáp lại là “thần tử nho nhỏ vượt chức, không hợp lẽ thường, tước quan về quê.”
Nói cách khác, triều đình không nói với hắn, đề nghị này đúng hay không, mà chỉ tỏ vẻ khinh thường lồ lộ: Quốc gia đại sự cũng đến lượt người như ngươi bàn luận à? Trực tiếp miễn chức, xóa hết công trạng sau khi tòng quân, thích đi đâu thì đi.
Trong đó đa số là khinh thường, mà không phải đàn áp vì khác ý kiến.
Một Vũ Dực Lang nhỏ nhỏ, tư cách nói cũng chẳng có.
Thật ra, mấy ngày Nhạc Phi gửi tấu chương lên đã hơi hối hận rồi.
Không phải hối hận vì đã nói, mà là vì, trong triều đình truyền ra tin tức, hai nịnh thần Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện đều bị bệ hạ miễn chức rồi!