Lý Cương ngồi vững phía sau, chuyển lương thảo đến tiền tuyến từ Giang Nam liên tục.
Về phần Bệ hạ, theo Nhạc Phi tướng quân, vào trong nước Kim.
Nhưng mỗi trận chiến hắn đều xông lên trước… thật sự khiến người ta khó hiểu.
Binh sĩ nhao nhao cảm thán, Bệ hạ có phong thái Đường Tông.
…
Thành Ngũ Quốc phủ Hoàng Long.
Nguyên nhân vẫn luôn để khẩu hiệu là “đến Hoàng Long”, không phải vì phủ Hoàng Long là hang ổ của người Kim, mà vì Huy Khâm nhị đế bị nhốt ở đây.
Lúc này “đón nhị thánh về” là quan điểm chính trị cao nhất của cả Đại Tống.
Nhiều thế hệ sau cho rằng việc Nhạc Phi gào lên lên “Hoan nghênh Nhị Thánh trở về” thể hiện hắn không nhạy mặt cảm xúc, nên Triệu Cấu bực bội… thật ra, đây là sự hiểu lầm.
Vì câu “hoan nghênh nhị thánh trở về” là do Triệu Cấu đã hét lên.
Dù sao thì Tống Huy Tông cũng là cha ruột của mình, trước kia khi lòng hiếu thảo rất quan trọng, đương nhiên việc đón cha ruột về không thể tránh khỏi rồi.
Cho dù Nhạc Phi thật sự có thể tiến thẳng đến Hoàng Long đón nhị thánh trở về, Triệu Cấu cũng không cần lo lắng về hai vị mờ nhạt này ảnh hưởng đến ngai vàng của mình.
Bởi vì, hắn là chủ vực dậy Đại Tống, lấy lại Yên Vân, thậm chí có thể sánh ngang với Thái Tổ Thái Tông và cả những vị vua của các triều đại trước.
Vậy nên Triệu Cấu giết Nhạc Phi chỉ vì não tàn mà thôi.
Về việc tại sao Bùi Khiêm lại hô khẩu hiệu “Tiến thẳng đến Hoàng Long”...
Thật ra là vì phủ Hoàng Long xa Thượng Kinh hơn, có thể đánh nhiều trận hơn.
Đáng tiếc, Bùi Khiêm đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng trận nào xông lên muốn tặng mạng cứ bị cuốn khí thế tấn công hừng hực của quân Tống rồi chiến thắng.
Vì vậy, cuối cùng hắn cũng đến được thành Ngũ Quốc và nơi giam Huy Khâm nhị đế.
…
“Bệ hạ, nhị thánh... đang ở phía trước.”
Nhạc Phi phấn chấn, binh lính xung quanh cũng phấn khích.
Đối với những binh lính này, có lẽ nhị đế Huy Khâm đã giở trò nhiều quá, khiến Đại Tống phải chịu quá nhiều xẻo, tuy nhiên, trong khuôn khổ đạo đức quân thần, cha con, việc họ “nghênh đón nhị thánh, rửa nhục xưa” vẫn hăng lắm.
Lúc này thành Ngũ Quốc ở phía trước, mà Hoàng đế Bệ hạ đã đích thân đến, chuyện đón hai nhị thành này, đương nhiên phải do Hoàng đế Bệ hạ đích thân đến rồi.
Người khác, e rằng Nhạc Phi cũng không đủ tư cách.
Sắc mặt Bùi Khiêm sa sầm, đánh thẳng đến phủ Hoàng Long mà không thua... điều này khiến hắn không vui.
Nhưng hắn vẫn không nói gì mà đi về phía cung điện nơi Huy Tông và Khâm Tông bị giam với Nhạc Phi, một quan văn và một số binh lính.
Vừa bước vào, Bùi Khiêm nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng hơi xa lạ trong ký ức Triệu Cấu, lao về phía hắn nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Cửu đệ! Trẫm biết ngươi không bỏ mặc trẫm mà!”
“Cấu nhi! Trẫm thương con là đúng mà. Ngươi thật sự đã mang đến bất ngờ lớn!”
“Ta tưởng mình sẽ không bao giờ được quay lại Giang Nam…”
“Cấu Nhi, khi nào cha con ta lên đường? Trẫm không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.”
“Bắt được Hoàn nhan Tông Bật chưa? Cửu đệ, nhất định phải chặt hắn thành từng mảnh để an ủi tổ tiên Đại Tống ta!”
Huy Tông và Khâm Tông đều rất vui mừng.
Đến giờ, họ vẫn không tin được sự thật này: Chỉ sau hai năm kể từ biến Tĩnh Khang, Triệu Cấu đã dùng Nhạc Phi để đánh bại người Kim gần như như bất khả chiến bại, không những lấy lại được Yên Vân mà còn càn quét cả nước Kim.
Trong lúc mừng như điên hắn còn lơ đễnh nữa.
Những người quanh Bùi Khiêm cũng rưng rưng nước mắt và xúc động.
Tất cả đều nghĩ rằng lúc này Hoàng đế sẽ ôm lấy cha và em mình khóc lóc một trận, diễn vở kịch tình thương mến thương.
Nhưng không ai để ý rằng sắc mặt hoàng đế mới vẫn âm u.
“Trẫm thấy hơi lạ…”
“Sao các ngươi có thể nịnh nọt sống qua ngày ở thế giới này…”
“Nhưng không sao, hai người cũng không vô dụng.”
“Ta muốn mượn thứ gì đó của các ngươi để giảm bớt khí vận được không?”
Tuy vẻ mặt hoàng đế hơi kỳ lạ, nói mấy câu khó hiểu, nhưng lại mừng rỡ như điên, rõ ràng Huy Tông và Khâm Tông không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Não của họ vẫn vui mừng quá trớn.
“Cửu đệ muốn mượn gì cứ nói!” Khâm Tông hào phóng nói.
Bùi Khiêm thoáng nụ cười lạnh lùng: “Ta muốn mượn đầu của hai ngươi.”
Huy Tông và Khâm Tông hoảng hốt định lùi về sau, nhưng Bùi Khiêm đã rút trường kiếm ra, lao đến vung kiếm ra đâm tới!
“Phụt” một tiếng, trường kiếm xuyên qua ngực Khâm Tông.
Đây là thanh kiếm Hoàng đế luôn đem theo bên mình, sắc bén vô cùng, cắt sắt như bùn, mũi kiếm đâm từ lưng Khâm Tông như cắt đậu phụ.
Hắn rút nó ra, thêm một tiếng “phụt” nữa, máu bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả bộ giáp vàng trên người Bùi Khiêm.
“Cấu Nhi, ngươi, ngươi muốn làm gì!” Huy Tông hốt hoảng gào to.
Bùi Khiêm bước lên: “Cha đừng gào to vậy.”
“Yên lặng một chút, trẫm tiễn ngươi lên đường!”
Một tiếng “xoẹt” vang lên, thanh kiếm nhuốm máu xẹt qua nhanh như chớp, đầu Huy Tông bay lên trời rồi lăn xuống đất phát ra tiếng “cạch”.
Đôi mắt hắn trợn to, như thể chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi bình tĩnh lại, Bùi Khiêm lấy chiếc khăn ra lau máu trên thanh kiếm.
Sau đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi vận khí tản đi.
Toàn là những cách hay để phá hoại khí vận của chính mình.
Con giết cha, thần tử giết vua…
Người Kim bị tướng quân Nhạc Phi đuổi ra ngoài và phải chạy về vùng Hắc Sơn Bạch Thủy lạnh lẽo, Bùi Khiêm muốn tặng mạng cho hắn cũng không còn cơ hội.
May thay, nhị đến Huy Khâm vẫn còn sống, giết chết họ sẽ tụt rất nhiều khí vận.
Như vậy, có thể nói chuyến này… không lỗ.
Thi thể nhị đế im re trên đất, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều hoang mang và không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Hoàng đế đã chông gai để đến Hoàng Long... chỉ để tự tay giết chết cha và đại ca mình?
Cái này…
Cái này hơi…
Bùi Khiêm quay lại nhìn mọi người, nhất là tên quan văn kia.
Nói một cách hợp lý, nếu ngươi giết cha và anh trai trái đạo đức như vậy sẽ bị ghi vào sử sách mắng tơi bời?
Ngươi chờ gì nữa?