Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3303 - Chương 3303. Phiên Ngoại 1 - Khang Vương Bùi Khiêm (17)

Chương 3303. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (17)
Chương 3303. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (17)

Quan văn sững sờ một lúc chợt tỉnh ngộ, nói to: “Người Kim hung ác quá, đã giết nhị đế rồi! Bệ hạ anh minh thần võ, báo thù cho nhị thánh, tấm lòng thấu trời xanh!”

“Trời phù hộ Đại Tống ta!”

Người khác cũng bừng tỉnh ngộ, lần lượt quỳ xuống: “Trời phù hộ Đại Tống ta!”

Bây giờ đến lượt Bùi Khiêm ngẩn người.

“Hả?”

Mà sau đó, hắn thấy trên thi thể nhị đế bay lên nhiều khí vận, chui vào cơ thể mình.

Không những vậy mà còn bay ra từng luồng khí vận, từ từ chui vào cơ thể hắn…

“Trẫm con mẹ nó…”

Bùi Khiêm như bị sét đánh, lửa giận xộc lên đầu, phun ra ngụm máu.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Mọi người hoảng hồn, tiến lên đỡ Bùi Khiêm hôn mê, hỗn loạn hết sức.

Tống Vũ Tông Triệu Cấu, tự Đức Cơ, Hoàng đế thứ mười của triều Tống, chủ trung hưng triều Tống, Tống Huy Tông Triệu Cát con thứ chín, em trai Tống Khâm Tông Triệu Hoàn, mẹ là Nhân Hoàng hậu Vi thị.

Đương nhiệm trọng dụng Lý Cương, Nhạc Phi, điều binh dẫn mã, đến Hoàng Long, rửa nhục Tĩnh Khang, lấy lại Yên Vân, có công tạo lại, được đợi sau gội là minh quân số một Đại Tống, sánh với các quân vương ghi danh thiên cổ khác.

Bằng hà năm Thuần Hi thứ mười bốn, hưởng thọ tám mươi mốt tuổi, miếu hiệu Võ Tông, chôn ở lăng Vĩnh Tư.

Cả đời hòa hợp với Nhạc Phi, không có trở mặt, người đời sau nói hai người như Hán Chiêu Liệt Đế và Gia Cát Võ Hầu, phá hủy hướng quân thần nghi kỵ giết lẫn nhau, làm gương tốt cho đời sau, cho quần thần.

Trong dã sử ghi chép, trước khi Võ Tông Hoàng đế đi từng than rằng: “Vì sao vận khí ngày càng nhiều”, “cuối cùng trẫm có thể về rồi”, không đáng tin.

Trong ghi chép dã sử, Võ Tông Hoàng đế giết cha giết anh, hơn phân nửa là do văn nhân ghét Huy Khâm nhị đến biến tấu, cũng không đáng tin.

Người sau lập miếu cho quân thần Hoàng đế Võ Tống và Nhạc Phi, mô phỏng theo chuyện của Hán Chiêu Liệt Đế và Gia Cát Võ Hầu, người sau thờ cúng, hương khó không dứt.

Bùi Khiêm trở mình trên giường.

Gặp ác mộng năm lần bảy lượt, hắn đã quen rồi.

“Hờ, ác mộng này không hài lòng với thế giới bạn đầu nữa, xuyên việt đến triều Tống cũng được…

“Nhưng cũng tốt, ta đã thích ứng rồi.”

“Hầy, tuy cuối cùng không mất vận may khiến người ta tức giận, nhưng…”

“Nhưng giấc mơ này cũng không tồi.”

Bùi Khiêm hài lòng trở mình ngủ tiếp.

Một tiếng “cạch” nhẹ vang lên, cửa phòng họp mở ra.

“Ngươi hãy đợi ở đây một lát, ông chủ của bọn ta sẽ lập tức đến ngay.” Nhân viên lễ tân giúp mở cửa rồi rời đi.

Bùi Khiêm gật đầu, hắn chỉnh trang lại quần áo của mình rồi vào vị trí chủ tọa của bàn hội nghị theo thói quen.

Trên bàn hội nghị có nước, hắn tiện tay lấy một chai qua rồi mở nắp.

Bùi Khiêm chờ đợi trong sự nhàm chán.

Không lâu sau, một người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi bước vào trong phòng họp.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng họp, hắn sững sờ trong giây lát.

Bùi Khiêm nhìn hắn rồi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngươi muốn ngồi đâu thì ngồi, đừng gò bó quá.”

Người đàn ông kia tỏ vẻ bối rối, thế nhưng hắn vẫn ngồi xuống như ma xui quỷ khiến.

Bùi Khiêm cẩn thận lật qua sơ yếu lý lịch của người trước mặt: “Ngươi nói ngắn gọn cho ta nghe về sơ yếu lý lịch của ngươi đi… Hả?”

Hắn xem được một nửa thì đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.

Đây không phải là sơ yếu lý lịch của bản thân mình sao!

Sau khi mở ra, hắn mới phát hiện tên và ảnh trong sơ yếu lý lịch rõ ràng là mình.

Ờm, đúng rồi, hình như ta mới là người đến phỏng vấn… Không khí trong phòng họp bỗng trở nên ngượng ngùng như có làn gió nhẹ thổi qua, trên đầu một con quạ kêu quang quác.

Bùi Khiêm nhìn người đàn ông đối diện.

Bởi vì Bùi Khiêm vừa bước vào phòng họp đã ngồi vào vị trí chủ tọa theo thói quen, cho nên sau khi ông chủ công ty này đi vào, ngược lại lại do một sự nhầm lẫn mà ngồi vào vị trí của người phỏng vấn dưới sự chỉ dẫn của hắn.

Bên cạnh đó thêm khí chất của Bùi Khiêm, toàn bộ khung cảnh lúc này có chút không đúng lắm.

Như thể Bùi Khiêm mới là ông chủ, còn ông chủ mới là người đến phỏng vấn.

Điều này khiến hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Bùi Khiêm ho hai tiếng rồi đứng dậy: “Thật ngại quá.”

Không ngờ rằng ông chủ này cũng khá cũng khá dễ tính, hắn cười rồi nói: “Không sao, chúng ta đều là người làm game, chuyện này không có gì đáng ngại cả!”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hãy tin tưởng rằng công ty bọn ta luôn khao khát tìm kiếm những nhà thiết kế game tài năng!”

Mà vừa nói, hắn vừa lấy sơ yếu lý lịch lại từ tay Bùi Khiêm rồi xem.

Bùi Khiêm lại ngồi xuống, im lặng chờ đợi.

Còn về lý do tại sao Bùi Khiêm lại đến phỏng vấn?

Chuyện này nói ra thì dài…

Hơn một năm trước, Bùi Khiêm đã quay lại trụ sở chính của tập đoàn Đằng Đạt một lần, sau đó hắn đi lang thang khắp nơi trên đất nước, à không, là vừa đi du lịch vừa trau dồi bản thân.

Ngày hôm đó, hắn đi dạo, à không, du ngoạn đến Đế Đô thì đột nhiên phát hiện một công ty gần đó đang “tuyển dụng trưởng nhóm thiết kế”.

Thế là Bùi Khiêm hứng chí bèn đến đây ứng tuyển, xem thử sau bao nhiêu thời gian học tập và rèn luyện, bản thân có thể đảm nhiệm công việc trưởng nhóm thiết kế hay không.

Chẳng qua không ngờ rằng hắn đã quen với việc làm ông chủ, vừa bước vào suýt chút nữa đã gây ra một sự cố lớn.

Tuy nhiên may mắn thay, ông chủ này có vẻ khá dễ tính.

Nội dung trên sơ yếu lý lịch không nhiều, cho nên hắn xem rất nhanh.

Ông chủ này ngẩng đầu lên nói: “Giới thiệu bản thân một chút đi, ta là ông chủ kiêm nhà sản xuất của Game Đạo Mộng, Trần Úc.”

“Bọn ta là một công ty start-up, người đảm nhiệm chức vụ trưởng nhóm thiết kế trước đó rất không đáng tin cậy, hắn đem con bỏ chợ giữa chừng, tình hình hiện tại nói thật là khá nguy cấp.”

“Do đó, bọn ta thực sự rất khát nhân tài.”

“Nhưng mà… sơ yếu lý lịch của ngươi có vẻ như không liên quan gì đến ngành game nhỉ? Nếu làm trưởng nhóm thiết kế, liệu có phải hơi thiếu sót hay không?”

Hết chương 3303.
Bình Luận (0)
Comment