Trần Úc nói khá ngắn gọn, thực ra sơ yếu lý lịch của Bùi Khiêm quả thực là chẳng ra làm sao.
Bởi vì những việc mà hắn làm ở Đằng Đạt đều không thể viết ra được…
Thế là Bùi Khiêm suy nghĩ chốc lát rồi đơn giản viết ra một số giải thưởng lặt vặt mà hắn đã nhận được khi còn học đại học. Ngoại trừ việc ngại viết về việc uống trà sữa trúng thưởng chai tiếp theo, hắn gần như đã viết ra hầu hết những giải thưởng khác.
Mà về việc hắn đã làm gì trong hai ba năm sau khi tốt nghiệp đại học, đây thực sự là một phần khó viết trong sơ yếu lý lịch.
Hắn đâu thể nói rằng mình đã ở nhà suốt?
Bùi Khiêm suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn sắp xếp cho mình một vị trí chạy vặt tại phòng làm việc Phi Hoàng.
Như vậy vừa không quá nổi bật, vừa có thể giải thích được.
Do đó, bảng tóm tắt quá trình làm việc cuối cùng được trình bày trên sơ yếu lý lịch thực sự không liên quan nhiều đến ngành game.
Bùi Khiêm mỉm cười: “Thật ra ta đã từng học làm game với hai nhà sản xuất game hàng đầu trong nước là Hà An và Khâu Hồng, ta đã viết vào phần kinh nghiệm học tập.”
Trần Úc sửng sốt, hắn nhìn kỹ lại và phát hiện ra rằng đúng là hắn có viết.
“Ồ?”
Hắn có vẻ hơi bối rối, rõ ràng là hoàn toàn không thể nhìn thấu thanh niên đối diện qua sơ yếu lý lịch.
Nếu đã được những bậc tiền bối trong ngành như Hà An và Khâu Hồng chỉ dẫn trong thời gian học đại học, vậy tại sao sau khi tốt nghiệp lại không vào công ty game? Tại sao lại đi đến phòng làm việc Phi Hoàng?
Mọi người đều biết, phòng làm việc Phi Hoàng là nơi quay phim chứ không phải nơi làm game.
Đột nhiên, Trần Úc như nhớ ra điều gì đó: “Ể, hình như ngươi là người trong video kia…”
Bùi Khiêm mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ‘Cuộc Sống Thường Ngày Của Tổng Giám Đốc Bùi’, ta có đóng vai khách mời trong đó, cho nên cũng có chút duyên phận với Đằng Đạt.”
“Cũng có thể nói là… diễn viên đóng thế cho tổng giám đốc Bùi nhỉ, ừm.”
Trần Úc bỗng chốc trở nên phấn khích: “Ồ? Thì ra là vậy?”
“Nhớ ra rồi, ngươi chính là diễn viên đóng thế cho tổng giám đốc Bùi! Hân hạnh, hân hạnh!”
Hắn nhìn Bùi Khiêm một cách kỹ lưỡng: “Nói thật nhé, ta nhìn không ra lắm, việc thay đổi kiểu tóc ảnh hưởng lớn vậy sao?”
Bùi Khiêm vẫn giữ nụ cười.
Trần Úc hơi phấn khích nói: “Thế thì ngươi nhất định đã gặp tổng giám đốc Bùi rồi? Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Trên mạng nói đủ thứ, có người nói hắn là tổng tài bá đạo, có người nói hắn là thánh nhân tái thế, còn có người nói...”
Khóe miệng Bùi Khiêm hơi giật giật, bèn vội vàng ra hiệu cho hắn dừng lại: “Thực ra, tổng giám đốc Bùi cũng chỉ là một người bình thường, mọi người đã thần thánh hóa hắn lên rồi. Theo ta, hắn là một kẻ đáng thương luôn cầu mà không được.”
Trần Úc khá kinh ngạc: “Hả? Kẻ đáng thương luôn cầu mà không được? Làm sao có thể có chuyện tổng giám đốc Bùi có thứ gì mà cầu không được? Lĩnh vực nào hắn muốn phát triển không phải đều thành công vang dội sao?”
“Hay ý ngươi là… bởi vì tổng giám đốc Bùi yêu cầu bản thân quá cao, cho nên cho dù Đằng Đạt đã đạt được thành tựu cao như vậy, hắn vẫn cảm thấy mình chưa đạt được mục tiêu của mình? Do đó mới có cảm giác đau khổ vì cầu mà không được?”
Bùi Khiêm: “… Nếu ngươi nhất quyết muốn hiểu như vậy thì cũng không thể coi là sai.”
Trần Úc vui vẻ nói: “Nếu là từ Đằng Đạt ra, thế thì ta hoàn toàn tin tưởng vào khả năng thiết kế game của ngươi!”
“Ờm, nhưng mà, sao ngươi lại nghỉ việc ở phòng làm việc Phi Hoàng? Tập đoàn Đằng Đạt... đó chẳng phải một nơi mà đã vào là không muốn rời sao?”
“Huống chi phòng làm việc Phi Hoàng còn là bộ phận cốt cán nữa chứ!”
Bùi Khiêm im lặng một lúc: “Cái này, thật ra là vì ta cảm thấy công ty Đằng Đạt này quá hoàn hảo, cho nên muốn ra ngoài tìm kiếm một số thử thách mới.”
Trần Úc gật đầu tán thành: “Ừm, có lý!”
Bùi Khiêm hơi kinh ngạc, thế là qua loa cho xong rồi?
Được rồi, xem ra sức ảnh hưởng của Đằng Đạt đã mạnh mẽ đến mức độ mà hắn khó có thể tưởng tượng, cho dù là ở Đế Đô cách xa hàng ngàn dặm, cho dù là ở một công ty game không liên quan gì đến Đằng Đạt, chỉ cần bản thân mình có một chút dính líu tới Đằng Đạt thì cũng sẽ được coi trọng.
Trần Úc lại nhìn vào sơ yếu lý lịch của Bùi Khiêm: “Còn về phần công việc, ta nghĩ thế này.”
“Nói thật thì chỉ riêng việc ngươi từng gặp qua tổng giám đốc Bùi cũng như từng cộng tác với những nhà sản xuất game hàng đầu như Hoàng Tư Bác thì ta đã cảm thấy ngươi hoàn toàn đủ khả năng đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm kế hoạch.”
“Dù sao thì những người có thể vào được Đằng Đạt đều là nhân tài không thể nghi ngờ gì nữa, mà những người từ Đằng Đạt ra đi càng là điều khó tin hơn nữa…”
“Tuy nhiên… điều kiện của công ty bọn ta quả thật rất bình thường, e rằng không thể coi là một nền tảng tốt được.”
“Hay là thế này, ta mời ngươi làm cố vấn đặc biệt, ngươi không cần phải quản lý công việc cụ thể, chỉ cần đưa ra ý tưởng, đề xuất, mức lương vẫn sẽ được tính theo tiêu chuẩn của trưởng nhóm thiết kế, nếu tựa game có thể sinh lời thì hoa hồng và các khoản khác cũng sẽ được áp dụng như trưởng nhóm thiết kế, ngươi thấy thế nào?”
Bùi Khiêm hơi ngạc nhiên, điều này chẳng phải còn tốt hơn cả điều kiện của trưởng nhóm thiết kế hay sao?
Có đãi ngộ tương ứng, lại không cần chịu trách nhiệm quản lý dự án, cũng không cần thúc đẩy tiến độ, chỉ cần đưa ra ý tưởng là được.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại, Trần Úc có thể cũng có những cân nhắc riêng của mình.
Một mặt là sự công nhận và tôn trọng hắn, nhưng mặt khác cũng là để kiểm soát rủi ro.
Cái gọi là cố vấn đặc biệt tương đương với một chức danh hão, nếu đến lúc đó Bùi Khiêm nói có lý, Trần Úc có thể tự mình thúc đẩy; nếu Bùi Khiêm nói vô lý hoặc là rõ ràng sai sót trăm chỗ thì Trần Úc cũng có thể kiểm soát hướng đi hay thậm chí là dứt khoát chấm dứt thỏa thuận, không đến mức dẫn tới sai lầm không thể cứu vãn.